Là con người, chẳng ai có thể quyết định nơi mình sinh ra, nhưng chúng ta có thể quyết định cách mà mình sẽ sống. Hãy sống một cuộc đời vì người khác, vì những con người bất hạnh kia. Cuộc sống luôn công bằng, bạn cho đi, rồi sẽ được nhận lại. Chẳng phải là nhận lại được vật chất, hay những hư vinh mà xã hội ban tặng. Thứ chúng ta nhận lại được trước tiên chính là sự thanh thản trong trái tim mình.
Cuộc sống khắc nghiệt và những mảnh đời bất hạnh vẫn hàng ngày chống chọi lại với cuộc sống. Hãy chung ta cùng nhau, giúp đỡ những người bất hạnh, để cuộc đời thêm đẹp. Để chúng ta cảm thấy ấm áp trái tim hơn. Rồi sau này, biết đâu, chính chúng ta cũng mắc phải hoàn cảnh như họ. Chúng ta sẽ được người khác giúp đỡ thì sao?
“ Bầu ơi thương lấy bí cùng Tuy răng khác giống nhưng chung một giàn”
Hãy trao cho những mảnh đời bất hạnh, một cơ hội để có thể bước ra ngoài thế giới, nhìn ngắm cuộc sống đang tươi đẹp, nhìn ngắm mùa xuân đang về.
Ta là phụ nữ, ta lỡ chạy zô zậy thì thông cảm cho người ta đi, phụ đẩy ra cho người ta chút đi. Mấy ông đứng đó chẳng ông nào có trách nhiệm, phụ nữ người ta yếu đuối sao đẩy ra nổi. Mấy ông toàn ăn hại. Thấy phụ nữ họ bị zậy phải giúp đỡ người ta liền ngay lập tức.
Thầy chỉ ngộ đươc , bên ngoài cái da của lý nhà phật . Chưa hiểu được xương tủy của nhà phật Thầy Đọc hết sách nhà phật , mà dùng ngôn từ , " để lỡ mai này nó vô thường ta không hối tiếc " . Tôi tin thầy tu 1 đời ko bao giờ ngộ cái tự tánh chơn như của nhà phật . Thầy chỉ ngộ được nhửng tờ polime, mà RU-vid trã cho thầy mà thôi . Tôi khuyên thầy bỏ cái ngã mạn xuống , tự dập đầu đãnh lể sư Minh Tuệ , từ xa . Rồi im lặng tu hành cho xứng đáng . Đừng dẩn chúng sinh vào cái sai mà đoạ địa ngục đấy . Đã là vô thường thì cảm nhận quán xét vô thường , chấp nhận an vui với vô thường . Mĩm cười vì 1 chiếc lá rơi . Sống theo lẻ tự nhiên .