Mênh mênh mang mang Phù Vân Yên Tử Vi vi vu vu Trúc Lâm thiền tự Thổn thức nỗi lòng ai kẻ tình si Nước mắt tràn mi tìm người trong mộng Hơ, ơ hơ Lên đỉnh núi cao Cách trời ba thước Xuống đáy thung sâu Thăm thẳm sông dài Vào rừng trúc mai Véo von con sáo sậu Ta khóc ròng một câu Đâu người ta yêu dấu Như cánh chim Ngóng trời lồng lộng Vương vấn yêu đương Ta hứng giọt mưa nguồn Một đời khát khao Rút lòng nhả kén sầu Ta muốn hỏi một câu Bao giờ thôi tơ vương Bao giờ hết tơ vương Mênh mang mênh mang Phù Vân Yên Tử Vi vi vu vu Trúc Lâm thiền tự Vời vợi đất trời phiêu dạt tình ai Giữa chốn huyền không Tìm người trong mộng Tìm người trong mộng
Một đời vô danh đá sống vẫn thờ ơ Nhọc nhằn năm tháng, tháng năm nhọc nhằn thêm Đá sống không thật gần ai và cách xa mọi người Dường như không biết yêu và dường như không biết nhớ Vì con tim giá băng nên tâm hồn vô nghĩa Vốn sống đời tha phương Mòn gót bước mà thấy trong lòng như luôn luôn lẻ loi Đừng sống giống như hòn đá, giống như hòn đá Sống không một tình yêu Sống chỉ biết thân mình Tâm hồn luôn luôn băng giá Đừng hóa thân thành đá Vì tâm hồn đá giá băng Từng ngày cuộc sống thoáng chốc lại đổi thay Bầu trời mỗi tối có biết bao sao đổi ngôi Nhưng có bao giờ hòn đá ấy bỗng khóc như loài người Vì đá không biết yêu và vì đá không biết nhớ Vì con tim giá băng nên tâm hồn vô nghĩa Vốn sống đời tha phương Mòn gót bước mà thấy trong lòng như luôn luôn lẻ loi Đừng sống giống như hòn đá, giống như hòn đá Sống không một tình yêu Sống chỉ biết thân mình Tâm hồn luôn luôn băng giá Đừng hóa thân thành đá Vì tâm hồn đá giá băng