Mắt đã một chiều thu hoen lệ sầu Tiếng đã lạc loài trong tim nghẹn ngào Đưa em về chiều thu reo dưới gót Âm thầm từng hồi giá buốt Nghe tiếng đông sang Nhớ những đường về sương rơi mịt mùng Mắt biếc là màu riêng tôi lạnh lùng Thương cho người về cô đơn với bóng Mây chiều lạc loài đã xuống Với thu mênh mông Anh lãng du đêm dài cùng khói mây Hôn tóc em, nghe hồn mình đắng cay Tháng năm buồn miệt mài từng ngón tay Khi về còn xao xuyến ru hồn người đắm say Nhớ mãi từng chiều thu rơi ngàn trùng Tóc đó là vùng mây trôi ngập ngừng Đêm mong người về cho vơi giá buốt Nghe hồn từng mùa đã khuất Tiếc thu mênh mông
Mưa rơi sầu viễn xứ, mưa gieo rắt u hoài Mưa trên lối đi mòn, đường đêm ánh trăng soi Bóng ai mờ trên lối Trăng khuya sầu bao mối, cho mưa khóc lưng đồi Trăng khuya cắt đôi đường, đời như cánh chim trời Nửa đêm trường mù khơi Ðã qua nhiều mùa trăng Ðời như cánh chim, lang thang mây trời Sắt se lòng nhớ, mơ về phía nơi xa mờ Nhớ quê nhà ngàn phương Nhìn trong khói sương thê lương mịt mờ Gửi theo ngàn gió, đến quê nghèo một trời thương Mây giăng sầu muôn lối, cho trăng gẫy đôi bờ Mây bay chốn xa mờ, đời bao lối ơ thờ Gió muôn vàng nhung nhớ Sương đêm rụng trên lá, như trăn trối đôi lời Sương rơi những đêm dài, lạnh thêm kiếp phong sương Thiếu muôn vàng tình thương
Đêm ôi từng đêm từng tiếng buồn rơi hắt hiu mang trong hồn tôi, là những chuỗi sầu đắng môi Tôi không làm sao cầm giữ tình yêu đã qua nghe như từng giây, từng phút biến thành tro tàn Hỡi tình yêu, là những vết dao đậm sâu đem tâm hồn tôi rướm máu Hỡi người ơi, giọt nước mắt rơi từ đây cho anh, cho anh... những đêm dài vắng tênh Mưa khuya nhẹ rơi cũng khóc niềm đau với tôi Mưa đang cùng chia cùng đếm tháng ngày lẻ loi Đêm nay ngồi đây buồn rã rời đôi mắt cay Xin cho bình yên, về với những ngày tháng này