CẢ BÀI HÁT GẦN NHƯ ĐỀU LÀ NÓI DỐI… Bối cảnh: Bỗng một hôm, chàng trai nhận được lời mời từ cô gái, cả hai hẹn nhau ra quán quen hai người vẫn thường ghé khi còn ở bên nhau. Thì ra cô ấy muốn thông báo mình sắp kết hôn. Trong lời bài hát, chàng trai luôn miệng bảo mình không nói dối, nhưng ngay từ câu đầu tiên, đã là lời nói dối… Từng quen được một vài người không tệ. => Thật ra sau khi chia tay, anh chưa từng quen người mới. Tính ra thì cũng không cô đơn tịch mịch. => Ở một mình lâu rồi, thật sự rất cô đơn. Có lẽ do anh hay ăn chơi la cà. Khiến người ta cảm thấy bất an. => Cuộc sống của anh khá ổn định, thậm chí nhạt nhẽo vô vị. Anh chỉ đang lấy cớ. Thế nên cuối cùng đều đứt đoạn. => Vốn không có bắt đầu, lấy đâu ra kết thúc. Anh chẳng hề ám ảnh hay day dứt gì cả. => Anh chẳng thể ngừng nghĩ về chuyện đôi ta. Xin em nhất định chớ có bận lòng. => Thật ra anh vẫn hi vọng em sẽ nhớ đến anh. Anh nào phải kẻ yếu đuối. => Mất đi em, anh mới nhận ra mình yếu đuối đến vậy. Huống chi đó còn chẳng thể tính là thương tích. => Đó là vết thương mà anh vĩnh viễn chẳng thể tự chữa lành. Chuyện tình yêu vẫn thường là vậy mà. => Thật ra anh không cam tâm, cũng chẳng thể hiểu nổi. Anh không hề nói dối. Cần gì phải nối dối. => Những gì anh vừa nói đều là giả. Vì tự tôn của bản thân mình. Em hiểu anh mà. Anh trước giờ chưa từng gạt em chuyện gì. => Trước kia sẽ không, nhưng hiện tại anh buộc phải nói dối. Anh nào có nói dối. => Anh đã nói dối. Xin đừng nghĩ rằng thật khó để quên đi em. => Thật khó để quên đi em. Nụ cười là thật lòng, không phải anh gắng gượng. => Anh chỉ đang cố gắng gượng. Lâu rồi anh không ghé quán ăn này. => Anh vẫn thường đến đây kiếm tìm hồi ức của đôi ta. Không ngờ đã được trang hoàng khác đi. => Đến nhiều lần như vậy, sao có thể không biết. Bên góc cửa sổ kia. Nghe thấy hương hoa hồng phảng phất. Em nhắc đến làm anh cũng nhớ lại đôi chút. => Chỗ ngồi quen thuộc của đôi ta, cùng những bông hoa nhân chứng tình yêu, em không nhắc đến thì anh cũng luôn nhớ kĩ. Anh không hề nói dối. Cần gì phải nối dối. => Những gì anh vừa nói đều là giả. Vì tự tôn của bản thân mình. Em biết anh mà. Một trong những khuyết điểm của anh là hay quên. => Đúng là anh hay quên, nhưng kỉ niệm của đôi ta, anh lại nhớ rất kĩ. Anh nào có nói dối. => Anh đã nói dối. Rất cảm ơn em đã bầu bạn cùng anh tối nay. => Cảm ơn em đã thương tiếc một kẻ cô độc như anh. Anh thế mà lại thấy có chút không quen. => Phải chăng vì anh đã đánh mất em quá lâu, đến nỗi quen thuộc với cảm giác thiếu vắng ấy. Anh không hề nói dối. Cần gì phải nối dối. => Những gì anh vừa nói đều là giả. Vì tự tôn của bản thân mình. Yêu một người. Nếu không thể yêu đến cùng thì cũng có làm sao đâu chứ. => Nó sẽ chỉ khiến tim ta đau nhói, quãng đời còn lại nhớ nhung khôn nguôi. Đừng bảo anh đang nói dối. => Quả thật anh đang nói dối. Đời người đã gian nan vậy rồi. Có những việc xin đừng cố vạch trần. => Xin đừng cố vạch trần việc anh đang nói dối. Anh không hề nói dối. => Những gì anh vừa nói đều là giả. Là tình yêu nói dối. => Chẳng phải tình yêu, là chính anh đang nói dối. Nó đưa em đến. Lừa anh rằng đôi ta có khả năng, có hi vọng. => Anh đã ngỡ hôm nay em hẹn anh thì hai ta sẽ có cơ hội quay lại bên nhau, nhưng thực chất em đến chỉ để đưa thiệp cưới, mời anh chúc phúc cho em cùng người khác. Anh không hề nói dối. => Những gì anh vừa nói đều là giả. Mong em trở thành một cô dâu hạnh phúc. Hãy mang nỗi lòng anh cất vào quên lãng. => Đây có lẽ là lời thật lòng, mong em sẽ hạnh phúc, dẫu không phải là cô dâu của anh…