Hoàn cảnh ra đời của bản Dạ cổ Hoài lang có liên quan đến cuộc sống hôn nhân của nhạc sĩ Cao Văn Lầu. Năm ông 23 tuổi, cha mẹ cưới vợ cho ông là bà Trần Thị Tấn. Sống chung với nhau 3 năm, vợ ông chưa sinh được con, vì lễ giáo phong kiến, cha mẹ ép ông phải chia tay với vợ. Quá đau buồn và thương nhớ vợ, ông chỉ còn biết làm bạn với cây đờn và chữ nhạc. Đã biết bao lần ông viết rồi xoá, viết đi rồi viết lại, không biết có bao nhiêu tờ bản thảo… và rồi một đêm trăng tròn, nhạc sĩ Cao Văn Lầu đã công bố bản nhạc lòng bất hủ của mình đó là bản Dạ cổ Hoài lang vào năm 1919. Kể từ sau đó mấy thập niên các bậc nghệ nhân trong giới tài tử Nam Bộ đã góp phần cải tiến, nâng cao chất lượng trở thành bản vọng cổ cho đến ngày hôm nay. Dạ Cổ Hoài Lang - Vọng cổ đã ăn sâu vào lòng người Nam Bộ nói riêng, Việt Nam nói chung và một số nước trên thế giới. Bài vọng cổ đã tạo sự thăng hoa, thành tài đối với nhiều thế hệ nghệ sĩ sân khấu cải lương Nam Bộ" Nghệ sĩ Bảy Cao nhận định: "Tôi cho bài Dạ Cổ Hoài Lang - bây giờ là bản vọng cổ từ nhạc sĩ Cao Văn Lầu tạo ra là bài ca vô địch. Nó có thể nói lên hết tâm tư nguyện vọng và bộc lộ hết tình cảm của con người, tuỳ theo thời gian và hoàn cảnh". Bản Dạ Cổ Hoài Lang - vọng cổ được mệnh danh là "Ngôi sao sáng trên bầu trời Việt Nam", hay "Dạ Cổ Hoài Lang- Vọng cổ là vua trong sân khấu cải lương, là hoa chúa trong vườn hoa nghệ thuật sân khấu cải lương, tài tử Nam Bộ". Dạ cổ Hoài lang luôn gắn liền với tên tuổi nghệ nhân Cao Văn Lầu.
“Tàu Đêm Năm Cũ” - Một ca khúc bolero “kinh điển” của nhạc sĩ Trúc Phương và dòng nhạc vàng Nhạc sĩ Trúc Phương là một trong những nhạc sĩ tiêu biểu nhất của dòng nhạc vàng, được nhiều người xưng tụng là “ông hoàng của nhạc bolero”, là tác giả của rất nhiều bài hát có thể xem là “kinh điển” của nhạc vàng, và có lẽ cũng từ những giai điệu bolero tuyệt vời trong đa số tác phẩm của nhạc sĩ Trúc Phương mà hiện nay nhạc vàng đã bị gọi thành “nhạc bolero” một cách miễn cưỡng. Một trong những bài nhạc bolero hay nhất, nổi tiếng nhất, và được sáng tác sớm nhất của nhạc sĩ Trúc Phương có lẽ là bài Tàu Đêm Năm Cũ Theo thông tin từ trang wiki, bài hát này được được nhạc sĩ Trúc Phương viết dành cho những người lính phải đi xa nhà vì chính sách hoán đổi công tác của chính quyền thời bấy giờ: Công chức ở miền Nam ra miền Trung công tác, và ngược lại Bối cảnh không gian - thời gian của bài hát là vào một buổi đêm đã dần tàn, ở trên sân ga có một cô gái trẻ đang tiễn người yêu lính đi nhận nhiệm vụ ở biên khu rất xa. Từ xưa đến nay, những cuộc tiễn đưa trên sân ga lúc nào cũng buồn, đặc biệt là thời chiến thì lần gặp nhau đó càng bùi ngùi hơn, vì khi đã xa nhau rồi thì là biền biệt không biết ngày gặp lại. Đôi tình nhân siết tay và ánh mắt trao cho nhau những tâm tư lần cuối trước khi người trai giã biệt để lên đường. Rồi đoàn tàu chầm chậm rời đi, trên sân ga buồn chỉ còn lại một dáng hình người con gái bé nhỏ đứng lặng lẽ, chìm khuất trong màn sương khuya ướt lạnh đôi tà áo. Nàng nhìn theo cho đến khi bóng đoàn tàu chỉ còn là một chấm nhỏ, chỉ đến khi tàu đã hoàn toàn khuất đi như đã tan vào hư vô thì nàng mới trở gót quay về với niềm cô đơn từ sâu thẳm cõi lòng. Đó là nỗi buồn thật lớn không thể giấu diếm, nàng chỉ có thể tự an ủi rằng “người ra đi vì đời” để kìm nén nỗi quặn đau Từ đêm đó cho đến nhiều đêm về sau, khi nghe từng cơn gió lạnh ngoài phố vắng lùa qua song cửa, vào trong khuê phòng chỉ có chăn đơn gối chiếc, nàng luôn mơ rằng giá mà được nằm trọn vào trong vòng tay nồng ấm của tình lang… Nhưng người thì ở xa xôi, nàng chỉ có thể tự vòng tay ôm lấy chính mình để lặng nghe niềm cô đơn lên tiếng. Đã bao nhiêu lần nỗi nhớ nhung đó thôi thúc nàng tìm đến sân ga, dẫu biết là rất mong manh, nhưng nàng vẫn hy vọng rằng biết đâu ở đó nàng sẽ được gặp lại một người vừa trở về, nhưng hàng bao nhiêu ngày trôi qua mà bóng người yêu vẫn khuất xa. Mỗi lần nghe tiếng còi tàu trong đêm rền vang từng hồi não nùng, nàng lại quặn thắt từng cơn nỗi nhớ Cũng như bao nhiêu người cùng thế hệ, cô gái có người yêu là lính đều biết rằng người trai ra đi là vì nợ nước, nên không đòi hỏi gì lớn to tát, chỉ mong rằng dù ở bất kỳ đâu, dù xa nhau vạn dặm thì cả 2 vẫn luôn luôn có hình bóng của nhau ở trong tim mình. Qua ngày tháng biền biệt và vời vợi xa xôi, nàng mong rằng tình yêu đủ lớn để cho đôi người luôn có niềm tin về nhau, là động lực để cùng nhau vượt qua quãng thời gian khó khăn. Thời chiến, những lá thư phương xa gửi về là phương tiện duy nhất để người ta ngóng tin nhau, và có một lần người trai hứa là sẽ có một ngày nào đó về thăm lại… Câu chuyện bài hát đã kết thúc có hậu, không phải chỉ là nằm mơ nữa, mà thật sự là đến một đêm mùa hè kia, cô gái mừng vui đến sân ga để đón người về, và tàu cũ của năm xưa đã thật sự trả lại cho nàng người xưa. Có thể nói bài Tàu Đêm Năm Cũ được ra mắt vào đầu thập niên 1960 là tiếng lòng của biết bao đôi lứa yêu nhau vào thuở đó, nên rất được yêu thích qua tiếng hát Thanh Thúy. Bài hát này có lẽ cũng là khởi đầu cho hàng loạt ca khúc nhạc vàng nổi tiếng viết về “sân ga và những chuyến tàu” thời gian sau đó, như là Chuyến Tàu Hoàng Hôn, Buồn Ga Nhỏ, Ga Chiều, Chiều Sân Ga, Người Tình Không Đến…
Hi, I also have a Denon DP7000 being repaired by my trusted technician, but I can't find the service manual, without which it cannot be repaired. If you have the service manual and could send me a copy you would be doing me a great favor. Of course I would pay you what you owe for this great help. Many thanks in advance.
Ericsson GH337 ra mắt năm 1995, chạy mạng GSM 900 mHz hỗ trợ nhận SMS nhưng chưa cho gửi. Máy có thể đàm thoại 110 phút lien tục với thời gian chờ khoảng một ngày. Giờ thì bạn, nếu không làm em iPhone thì cũng Galaxy hay gì gì đó, chứ hẳn là bạn chẳng còn dùng chiếc điện thoại màn hình đơn sắc đời Nhà Tống, Nhà Lý nào đó nữa. Nhưng rồi lâu lâu, chúng ta lại nhớ lại chiếc điện thoại đầu tiên mình đã có. Hồi hộp, vui mừng rất rất nhiều phải không? Ericsson GH337 của Thụy Điển. Giờ nhìn lại thấy nó thật lạc hậu. Thiết kế cục mịch, màn hình đen trắng nhỏ xíu và chẳng có mấy chức năng đâu. Nhưng từng là niềm mơ ước cháy bỏng của không biết bao nhiêu người. Có nhưng ít khi dám gọi, nhất là gọi lâu. Cước phí được chia làm 3 vùng. Vùng 1 là miền Bắc, vùng 2 là miền Trung và Tây Nguyên còn vùng 3 là từ Sài Gòn trở vào. Gọi nội vùng cũng đã xót rồi chứ nói gì đến liên vùng. Và ngày ấy thì người gọi phải trả tiền đã đành. Người nghe cũng phải trả nhé! Tất nhiên cước phí của người nghe thì rẻ thôi, nhưng cũng kha khá.