Video mà có cả Mido và Kyuhyung thì chỉ còn trích đoạn A little priest của nhạc kịch Sweedney Todd hoi í. Bạn có thể tìm thấy video vietsub ở kênh mình nhé. Cảm ơn bạn đã để lại cmt cho admin cảm nhận được vẫn có ai đó trân trọng thành quả của subteam. ❤
Nội dung chính của vở kịch Bea xoay quanh việc thực hiện an tử và trợ tử cho bệnh nhân, đồng thời thử thách xem sự đồng cảm, thấu hiểu và chấp nhận của con người có thể đến được mức độ nào. Tóm tắt sơ lược các phân cảnh của vở kịch: Ray, một nhân viên chăm bệnh, đã xuất hiện và gặp Beatrice, một cô gái đang nhún nhảy theo nhạc. Beatrice có biệt danh là Bea. Bea đã nhờ Ray viết giúp mình lá thư gửi đến mẹ cô. Rằng suốt 8 năm qua, cô đã quá mệt mỏi và cô muốn chết. Và người duy nhất có khả năng giúp cô đạt được nguyện vọng đó chỉ có thể là mẹ cô mà thôi. Ray đã viết xong bức thư nhưng anh đã không thể gửi nó đến mẹ của Bea. Về mẹ của Bea, Katherine, bà đã không quá hài lòng khi thấy một người là nam sẽ chăm sóc cho Bea, vì công việc bao gồm từ đút ăn cho đến tắm rửa, thay quần áo (nguyên tác có nhấn mạnh là cả lau hậu môn nữa). Nhưng trước mắt bà quyết định tin anh, và nghiêm cấm anh mọi hành vi dâm dục, tình cảm. Ray bắt đầu chăm sóc Bea. Trong phân cảnh Ray đút Bea ăn, khi đang nói về đủ chuyện, Bea bỗng nhờ vả Ray giúp mình một chuyện. Đó là, suốt 8 năm qua vì căn bệnh, Bea chưa bao giờ quan hệ tình dục. Nên cô muốn Ray giúp cô có thể cảm nhận được điều đó (cụ thể lời thoại của Bea là muốn anh thủ dâm cho cô). Ray đã hoảng loạn và từ chối Bea. Bea nổi cơn giận và phun thức ăn khỏi miệng mình vào Ray. Ray sau đó đã nói với Bea rằng anh muốn trở thành người được tôn trọng, rằng đúng là anh có nghĩa vụ phải giúp đỡ và thực hiện những điều Bea cần nhưng anh cũng có quyền từ chối Bea và Bea không thể ép anh chuyện này được. Anh khuyên Bea đừng thế nữa, nhất là khi anh đang mang nặng trong tâm mình bức thư của Bea muốn gửi đến cho mẹ cô nữa. Bea cảm thấy có lỗi nên bảo anh hãy giúp cô thay áo bẩn cho mình. Ray cũng biết Bea đang hối lỗi nên anh đã mặc chiếc váy sặc sỡ và giày đẹp của Bea mặc trước đây và nhảy múa để khiến Bea vui vẻ hơn. Nhưng hình ảnh của 2 người lúc đó đã bị Katherine nhìn thấy và cho là không đứng đắn. Bà nổi giận và đuổi Ray. Khi Bea bảo hãy đem Ray đến cho cô thì Katherine bảo bà sẽ tuyển người chăm sóc mới. Khi nghe tin đó, Bea đưa mẹ lá thư Ray đã giúp cô viết ra. Katherine ban đầu vui vì Bea đã viết thư cho mình, nhưng dần khi đọc được nội dung thì bà mới sầm mặt lại. Khi mẹ cô đọc bức thư, Bea đã tự hỏi rằng liệu có phải sự đồng cảm của con người là có giới hạn, rằng nếu không phải là việc của bản thân mình, thì ta sẽ không thể thấu hiểu được và đồng cảm được. Katherine đọc xong lá thư, không nói gì và ra khỏi phòng. Sau đó thì Ray đã trở lại. Anh hỏi Bea liệu có phải Bea đã đưa bức thư cho mẹ rồi. Bea nói phải và kể rằng mẹ đã không nói chuyện với cô đã 6 ngày rồi. Sau đó Ray mang đến tặng Bea quyển sách kịch mang tên "Chuyến tàu mang tên dục vọng" và mang cả rượu Katherine cho anh để cùng uống với Bea. Khi cả hai đang cùng uống rượu, Katherine đi vào phòng và nói rằng bà muốn nhờ Ray viết giúp lá thư gửi đến Bea. Bà nói rằng nguyện vọng của Bea chính là yêu cầu bà trở thành sát nhân, và khi có nguyện vọng này có nghĩa rằng Bea đã chẳng hề nghĩ cho mẹ mình. Bà nói xong, đồng nghĩa với việc bà từ chối thực hiện nguyện vọng của Bea, và ra khỏi phòng. Sau khi Ray cũng rời đi, Bea chỉ có thể nằm yên trên giường, không thể cử động. Cô có thử cố gắng ngồi dậy, nhưng quả nhiên cô không thể tự ngồi dậy được mà không có trợ giúp của người khác. Ray đọc và diễn lại cho Bea xem quyển sách kịch "Chuyến tàu mang tên dục vọng". Sau khi đã đọc xong hết quyển sách, Bea lại một lần nữa nhờ Ray giúp cô cảm nhận, cô xin Ray hãy giúp cô, vì cô. Ray, còn đọng lại cảm xúc khi diễn xuất, rốt cuộc đã đồng ý với yêu cầu của Bea. Katherine đã thấy và biết điều 2 người làm, nhưng lần này bà lặng cả người. Bea khi thấy mẹ mình như thế, đã nói với mẹ rằng cô không hề cảm nhận được gì nữa cả, có vẻ cảm giác con gái đối với cô đã không còn từ lâu rồi.. nhưng cô mong mẹ mình hãy nói với Ray rằng mình đã rất hạnh phúc. Katherine muốn khóc khi nghe những lời đó của Bea, nhưng sau vẫn truyền đạt lại cho Ray y như thế. Về Ray, anh đã mong Katherine không hiểu lầm khi anh làm việc ngoài quyền hạn của mình như thế. Sau đó, không rõ khi nào, nhưng Katherine đang nằm trên giường mà mang yếm như Bea. Ray bảo bà không được cử động và đút cho bà ăn. Bà đã không thể nằm yên, không cử động như Bea được. Sau cùng bà bức bối và tháo bỏ chiếc yếm ăn rồi ngồi dậy. Ray khi đó mới nói với bà rằng, đây là điều mà bà cần phải làm. Nghe thế, Katherine điềm tĩnh lại để lắng nghe Ray. Anh bắt đầu nói rằng đây là điều tuy anh chưa bao giờ cùng đồng ý cùng Bea, nhưng anh sẽ nói lại y chang theo lời Bea đã nói với bà. Càng nghe, Katherine lại một lần nữa nhận ra rằng con gái bà đang muốn xin phép bà để thực hiện an tử. Ray giải thích thêm về những điều cần làm để đảm bảo pháp luật, trong đó có việc Bea phải liên tục nuốt lấy thuốc cho đến khi không thể nuốt thêm được nữa. Katherine nói rằng bà đã hiểu rồi. Phân cảnh thay đổi và cả 3 Katherine, Ray và Bea cùng nhảy theo nhạc, đem cả bánh kem để chúc mừng sinh nhật Bea. Khi đang cười nói đủ chuyện, Ray bị Katherine và Bea chọc ghẹo và đã nói ra rằng mình là người đồng tính. Nhưng không lâu sau, Bea lên cơn co giật. Ray cảm nhận đây chính là kết thúc rồi. Anh nói anh sẽ rời đi, nhưng chần chừ mãi mà không đi được. Sau cùng anh nắm chặt lấy tay Bea và nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi rồi từ từ rời đi. Sau khi Ray đi, Katherine và Bea nói chuyện về bố của Bea. Sau khi Bea đổ bệnh, bố của cô đã rời đi mà không rõ lý do, để mẹ Bea một mình chăm lo cho cô. Và Katherine đã quyết định. Bà mang đến vài hũ thuốc và đổ ra tay mình để bắt đầu đút cho Bea nuốt chúng. Bà luôn miệng động viên Bea "Giỏi lắm. Con sẽ nuốt được. Giỏi lắm. Con sẽ nuốt được." Bea rốt cuộc cũng đã nuốt hết được. Sau đó, Bea đã bật dậy, nhún nhảy rất vui trên giường và rồi nhảy khỏi giường. Đây là lần đầu tiên từ khi vở bắt đầu mà Bea bước được ra khỏi giường của mình. Bea thì la hét trong vui vẻ, chạy lung tung khắp phòng. Còn người mẹ cô vẫn ngồi tại giường và gào hét trong đau đớn. Theo như biểu cảm của người mẹ thì có vẻ Bea đã rời khỏi trần gian này, rời xa bà. Dường như cuối cùng, Bea cũng đã có thể rời khỏi thân xác bệnh tật của mình để có lấy tự do cho bản thân. Vở kịch kết thúc với cảnh Katherine ngất đi vì khóc quá nhiều, trong vòng tay bà là Bea cũng đang nhắm nghiền mắt lại. *Có một giả thiết nghi vấn rằng: Bea vốn không thể cử động được mà chỉ nằm yên một chỗ. Vốn Bea mà chúng ta nhìn thấy chính là tâm hồn tươi sáng, vui vẻ của Bea, trái ngược với cơ thể bất động. Vậy nên vào cuối vở kịch, tâm hồn đó của Bea mới có thể rời khỏi giường để sống tự do mà không bị trói buộc với cơ thể mình nữa.