"4 năm trước, khi bài hát này vừa nổi lên, lúc tình yêu vừa chớm nở, nghe được bài này cảm thấy rung động và gương mặt ửng đỏ. 4 năm sau, thời gian thay đổi, cảnh vật vẫn như vậy, người không còn ở đây nữa, giai điệu của bài hát này lại một lần nữa vang lên, chỉ còn lại đôi mắt đỏ hoe cùng tiếc nuối." ~sưu tập
Bắt đầu cuộc hành trình, ai cũng có 1 balo rỗng. Càng đi, balo càng nặng vì thu thập nhiều kí ức. Số đông ai cũng sẽ nhớ những thứ tổn thương hơn hạnh phúc, bản thân mình cũng vậy. Nên chuyện buồn là điều bình thường ai cũng trải qua. Chỉ là quyết định giữ lại hay chấp nhận nó tồn tại mà không giữ là do mình. Đừng cố quên, chấp nhận có nó tồn tại thôi. Đến khi nó không còn lý do để tồn tại thì nó sẽ tự mất. Mong balo của bạn sẽ bớt nỗi buồn ❤
Khi tui làm bài nhạc này xong và quyết định tên bài nhạc. Lúc đó cũng suy tư lắm. Xong tui nhớ đến việc yêu thương hay oán ghét ai, thì nhiều kiếp sau vẫn gặp lại họ, vẫn oán ghét, yêu thương như kiếp trước. Do vậy tui lấy tên bài nhạc là vậy. Vì tui nghĩ, ghim trong lòng đến cuối đời cũng là 1 dạng vấn vương
Người có phải vẫn còn nhớ Truyền thuyết về tình yêu ấy Kiếp trước quay đầu nhìn lại năm trăm lần Đổi lại kiếp này một lần lướt qua vai nhau Nếu như tất cả đều là thật, Thì chúng ta còn cần để ý điều gì? Không cần phải cưỡng cầu kết quả Bởi vì thế gian này rộng lớn Còn ta đã có được rất nhiều. Đời người này lúc lên lúc xuống Cho dù vật và người có hợp lại Cũng không cần vì người ấy mà buồn sầu Nghĩ đến truyền thuyết trong đêm ấy Trong lòng buông bỏ xuống sự cố chấp Nỗi phiền muộn tích tụ bỗng được cảm động Có lẽ đây sớm là kết quả đẹp nhất. Người và ta của kiếp này đang mơ điều gì Người và ta của kiếp này còn muốn cầu điều gì? Người và ta của kiếp này đang mơ điều gì? Người và ta của kiếp này còn muốn cầu điều gì? Người và ta trong cõi hồng trần đang theo đuổi điều gì? Gió và áng mây đang nói điều gì?