Life Moments VN và Vietnam Old Photos là một kênh video tập trung vào việc chia sẻ những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc sống của người Việt Nam. Kênh này cung cấp những video về nhiều chủ đề khác nhau, từ các videos cổ điển, đến các sự kiện thú vị, văn hóa, đời sống, giáo dục và nhiều hơn nữa. Ngoài ra, Life Moments VN cũng chia sẻ những câu chuyện đầy cảm xúc về cuộc sống, tình yêu, gia đình và các giá trị truyền thống của người Việt Nam.
Vietnam Old Photos cũng là một kênh video chia sẻ về những bức ảnh, video xưa và đặc biệt là những hình ảnh lịch sử của Việt Nam. Kênh này tập trung vào việc giới thiệu những bức ảnh lịch sử quan trọng và những câu chuyện xung quanh chúng, nhưng cũng có các video khác về văn hóa, đời sống và du lịch. Vietnam Old Photos đặc biệt quan tâm đến việc phục hồi và bảo tồn những hình ảnh xưa của Việt Nam để giúp thế hệ mai sau có thể hiểu rõ hơn về lịch sử và văn hóa của đất nước.
Trình độ thưởng thức âm nhạc của mình rất kém chỉ biết bài này hay quá .Anh bắt nhịp rất giỏi .Mình xem mấy lần rồi vẫn thích như có tiếng gió thổi ngựa phi .
Chuyện bình thường ở huyện thôi, Người tây nhập gia tuỳ tục, học tập tục người vn rải tiền trước đầu làng ai cũng được lụm đó vẫn giống như Việt Nam phát triển cũng quay cảnh Giật cúng cô hồn tháng 7 còn kinh khủng khiếp.... mà Ừ mà nhà nước vn hiện nay vẫn hợp tác toàn diện với Pháp - Mỹ - Hàn quốc - Nhật bản rồi châu âu đó .....ủa rồi vô số người vn xếp hàng trước các đại xứ quán để được đi xuất khẩu vậy ta . Người trong Phím họ điều vui vẻ có nói gì đâu?!?!?? .... Không biết ai đạo đức giả hén 😎
Những ông bà nào ae nào có tư tưởng me tây xem đi .coi con người việt giống v . Các cụ nhà ta đổ bao xương máu dành dc độc lập giờ tư tưởng phản động bán nước .
Thập niên 90 thế kỷ 20 quê tôi nghiện thuốc đến khá nhiều, từ khi nhà nước cấm chồng cây cần sa rồi cấm bán thuốc cảm ABC để cô luyện thuốc, thì giờ các loại mạ túy khác lại nguy hiểm hơn cả thuốc đến ngày xưa, chỉ khổ cho gia đình và xã hội
Thật sự người đưa video đã không đọc tư liệu và càng không hiểu nội dung của video này... chỉ coppy rồi đưa lên... hãy tìm tác giả... người quay thước phim này.. xem họ nói gì vào thời điểm đó.... rồi hãy đưa nội dung lên.... lịch sử phải là sự tôn trọng tính chân thật.. tôi không cần giải thích.. mọi thứ có sẵn tài liệu...
@@tranvanduy8492 chào bạn...tôi không có trách nhiệm để giải thích cho những video dắt mũi người khác....không phải tôi không đưa tư liệu... Mà tôi muốn xem người lấy video này , sau khi đọc bình luận của tôi, để xem họ có tự giải thích trong phần mô tả hay không... Họ tự đăng thì đúng ra họ phải tự giải quyết... Đó mới là văn minh.. Một người có trách nhiệm với bản thân và sản phẩm của mình thì xã hội này mới có trách nhiệm...tôi nói ít mong bạn hiểu nhiều. Tôi không tiếc gì một cái click chuột trong kho tư liệu của Bảo tàng hoàng gia Pháp... là có tài liệu chính thống để bạn xem... Nơi đó, tôi có đầy đủ thẫm quyền để tra cứu toàn diện. (Kênh youtube này tôi không chấp... Vì nói làm youtube... Kênh này với kiểu content trộm cắp như vầy thì không có tư cách so sánh về tất cả...hi vong họ xem được channel của tôi) Khi về VN chơi ... Chỉ vô tình mượn phone và xem được video này.... Nên tôi dành thời gian gian bình luận cho nó... Tôi bất ngờ vì họ sẵn sàng lấy tư liệu người khác để sử dụng mà không để một dòng tên tuổi tác giả... (Oh.. Thế ra... Tôi lại cho thêm một điều văn minh mà bạn và cả chủ kênh được biết.) Người thân tôi khuyên..có nói thì cũng vô ích. Ở đây là vậy. Tôi không chứng tỏ mình văn minh. Nói về Văn Minh thì chủ nhân của kênh này là điều mà bạn cần hỏi họ...Tôi chỉ vì sự thật của câu chuyện.... Bao nhiêu người xem vì nhà những video không đầu đuôi để làm sai lệch lịch sử....Người đăng video chỉ biết đăng... Chỉ biết coppy rồi dắt mũi người khác. Đúng ra phải gọi là ăn cắp ... Như vậy bạn hỏi người đăng có văn minh chưa?... Bỏ qua vấn đề đó... Bạn nên nhớ lịch sử phải là sự nhìn nhận trung dung... Lịch sử là sự tôn trọng sự thật... Tôn trọng tác giả chủ nhân của video.. 2 tác giả nổi tiếng về nhiếp ảnh của Pháp...Người làm video này cách đây hơn 100 Năm. Chính họ là người cung cấp những tư liệu quý về cuộc sống và con người VN cách đây hơn 1 tk. Những người nghiên cứu như chúng tôi tôi biết ơn về tư liệu như vậy... Chẳng qua nó hết thời hiệu đánh bản quyền.... Và sự sao lưu quá nhiều... Còn hai chữ văn minh bạn nên hỏi người up video này ..Đánh cắp tư liệu bôi đen sự thật lịch sử thì có giải thích cũng vô ích. Và kiến thức kiểu này, này bạn thông cảm. Bạn nên tự tìm hiểu lấy. Nếu cách hỏi của bạn khác đi một chút. Có thể tôi đã giải thích. Thân chào bạn.
Xem lại mình đi một con bò đỏ chánh hiệu... người bình luận ở trên đã nói rõ nguồn bên trong bảo tàng Pháp. Mầy mở con mắt bò và cái não bò thiểu năng ra mà tìm. Đây là phong tục Cướp Cô Hồn xưa nhất được quay lại ....chuyện nào ra chuyện đó...pháp xâm lược là điều không chối cãi... nhưng lịch sử đừng bóp méo...xã hội vẫn còn cái tụi bò dốt nát như mầy mới khổ......tới rằm tháng 7 rồi...con bò đỏ như mầy ra quận 5 và các chùa lớn xem...xem chính người việt rải tiền cho người việt.. đoạn phim do anh em nhiếp ảnh nổi tiếng quay cảnh vợ và con gái của toàn quyền Paul đi chùa và làm đúng tục lệ Cướp Cô Hồn Ngày Xưa...nhớ nha bò... nhìn lại lỗ mũi lỗ tai mình đầy khuyên.....@@ngocanh-021nguyen3
Năm 1989...đi tàu từ Hà nội về Hải phòng mất chừng 4 giờ! Đỗ đủ các ga...chạy đủng đỉnh 25km/h! Rất khó có vé ngồi! Còn nếu đi xe ca,tài xe vừa chạy vòng quanh đón khách,cướp khách,vét khách,tranh khách và cuối cùng bán khách cho nhau! Cũng mất chừng 4-5 giờ mới về đến Hải phòng! Lính biên giới nhớ nhà về phép! Vượt đường xa! Còn có 105km để gặp người thân mà còn bị hành hạ chán mới về tới nhà! Ôi! 1989!
(NGUYỄN QUANG LẬP) 1/ Mãi tới ngày 30 tháng 4 năm 1975 tôi mới biết thế nào là ngày sinh nhật. Quê tôi người ta chỉ quan tâm tới ngày chết, ngày sinh nhật là cái gì rất phù phiếm. Ngày sinh của tôi ngủ yên trong học bạ, chỉ được nhắc đến mỗi kì chuyển cấp. Từ thuở bé con đến năm 19 tuổi chẳng có ai nhắc tôi ngày sinh nhật, tôi cũng chẳng quan tâm. Đúng ngày “non sông thu về một mối” tôi đang học Bách Khoa Hà Nội, cô giáo dạy toán xác suất đã cho hay đó cũng là ngày sinh nhật của tôi. Thật không ngờ. Tôi vui mừng đến độ muốn bay vào Sài Gòn ngay lập tức, để cùng Sài Gòn tận hưởng “Ngày trọng đại”. Kẹt nỗi tôi đang học, ba tôi không cho đi. Sau ngày 30 tháng 4 cả nhà tôi đều vào Sài Gòn, trừ tôi. Ông bác của tôi dinh tê vào Sài Gòn năm 1953, làm ba tôi luôn ghi vào lý lịch của ông và các con ông hai chữ “đã chết”, giờ đây là triệu phú số một Sài Gòn. Ba tôi quá mừng vì ông bác tôi còn sống, mừng hơn nữa là “triệu phú số một Sài Gòn”. Ông bác tôi cũng mừng ba tôi hãy còn sống, mừng hơn nữa là “gia đình bảy đảng viên cộng sản”. Cuộc đoàn tụ vàng ròng và nước mắt. Ông bác tôi nhận nước mắt đoàn viên bảy đảng viên cộng sản, ba tôi nhận hơn hai chục cây vàng đem ra Bắc trả hết nợ nần còn xây được ngôi nhà ngói ba gian hai chái. Sự đổi đời kì diệu. Dù chưa được vào Sài Gòn nhưng tôi đã thấy Sài Gòn qua ba vật phẩm lạ lùng, đó là bút bi, mì tôm và cassette của thằng Minh cùng lớp, ba nó là nhà thơ Viễn Phương ở Sài Gòn gửi ra cho nó. Chúng tôi xúm lại quanh thằng Minh xem nó thao tác viết bút bi, hồi đó gọi là bút nguyên tử. Nó bấm đít bút cái tách, đầu bút nhô ra, và nó viết. Nét mực đều tăm tắp, không cần chấm mực không cần bơm mực, cứ thế là viết. Chúng tôi ai nấy há hốc mồm không thể tin nổi Sài Gòn lại có thể sản xuất được cái bút tài tình thế kia. Tối hôm đó thằng Minh bóc gói mì tôm bỏ vào bát. Tưởng đó là lương khô chúng tôi không chú ý lắm. Khi thằng Minh đổ nước sôi vào bát, một mùi thơm rất lạ bốc lên, hết thảy chúng tôi đều nuốt nước bọt, đứa nào đứa nấy bỗng đói cồn cào. Thằng Minh túc tắc ăn, chúng tôi vừa nuốt nước bọt vừa cãi nhau. Không đứa nào tin Sài Gòn lại có thể sản xuất được đồ ăn cao cấp thế kia. Có đứa còn bảo đồ ăn đổ nước sôi vào là ăn được ngay, thơm ngon thế kia, chỉ giành cho các nhà du hành vũ trụ, người thường không bao giờ có. Thằng Minh khoe cái cassette ba nó gửi cho nó để nó học ngoại ngữ. Tới đây thì tôi bị sốc, không ngờ nhà nó giàu thế. Với tôi cassette là tài sản lớn, chỉ những người giàu mới có. Năm 1973 quê tôi lần đầu xuất hiện một cái cassette của một người du học Đông Đức trở về. Cả làng chạy đến xem máy ghi âm mà ai cũng đinh ninh đó là công cụ hoạt động tình báo, người thường không thể có. Suốt mấy ngày liền, dân làng tôi say sưa nói vào máy ghi âm rồi bật máy nghe tiếng của mình. Tôi cũng được nói vào máy ghi âm và thất vọng vô cùng không ngờ tiếng của tôi lại tệ đến thế. Một ngày tôi thấy tài sản lớn ấy trong tay một sinh viên, không còn tin vào mắt mình nữa. Thằng Minh nói, rẻ không à. Thứ này chỉ ghi âm, không có radio, giá hơn chục đồng thôi, bán đầy chợ Bến Thành. Không ai tin thằng Minh cả. Tôi bỉu môi nói với nó, cứt! Rứa Sài Gòn là tây à? Thằng Minh tủm tỉm cười không nói gì, nó mở cassette, lần đầu tiên chúng tôi được nghe nhạc Sài Gòn, tất cả chết lặng trước giọng ca của Khánh Ly trong Sơn ca 7. Kết thúc Sơn ca 7 thằng Hoan bỗng thở hắt một tiếng thật to và kêu lên, đúng là tây thật bay ơi! Sài Gòn là tây, điều đó hấp dẫn tôi đến nỗi đêm nào tôi cũng mơ tới Sài Gon. Kì nghỉ hè năm sau, tháng 8 năm 1976, tôi mới được vào Sài Gòn. Ba tôi vẫn bắt tôi không được đi đâu, “ở nhà học hành cho tử tế”, nhưng tôi đủ lớn để bác bỏ sự ngăn cấm của ông. Hơn nữa cô họ tôi rất yêu tôi, đã cho người ra Hà Nội đón tôi vào. Xe chạy ba ngày ba đêm tôi được gặp Sài Gòn. Tôi sẽ không kể những gì lần đầu tôi thấy trong biệt thự của ông bác tôi, từ máy điều hòa, tủ lạnh, ti vi tới xe máy, ô tô. Ngay mấy cục đá lạnh cần lúc nào có ngay lúc đó cũng đã làm tôi thán phục lắm rồi. Thán phục chứ không ngạc nhiên, vì đó là nhà của ông triệu phú. Xin kể những gì buổi sáng đầu tiên tôi thực sự gặp gỡ Sài Gòn... (con tiep)