Ngậm ngùi nước mắt nghe tin cô theo chồng về nơi xứ xa chốn phồn hoa Lòng này đau thắt khi trên tấm thiệp hồng kèm theo lá thư gửi về nhà Ai kia có mang tình yêu trao cô mỗi ngày nuông chiều Hay là chỉ như cuộc vui nước mắt đổi lại quá nhiều Đau xót cho thân tôi cơ hàn đò đưa mối lương tình sang ngang Nâng chén cô liu trong đêm tàn rồi ôm lấy cô trong mơ màng Nhận ra tôi đã sai từ lâu cứ giữ người dưng trong đầu Thiệp hồng kia trao đến tay tôi mới ngỡ ngàng Nhìn cô sánh bước bên người ta áo hoa lụa là nhung gấm Tại sao tôi không thể quên đi một người dưng Má nói là nhà mình nghèo không lấy được cô Phận con gái giữ tròn chữ hiếu sau này lại khổ Lấy chồng khác mang tiếng ác rồi cuộc sống tôi đầy chông chênh Nhưng tại sao tôi càng cố gắng thì tôi càng nhớ càng không quên À mà thôi nơi thành đô lời hoa mỹ Cô bước đi theo người ta khoác lụa đào thứ xa xỉ Bởi tôi vướng cái chữ tình đặt nặng này trong tim Trai nhà quê chân đất nói thương cả cuộc đời tôi mãi kiếm Ai kia có mang tình yêu trao cô mỗi ngày nuông chiều Hay là chỉ như cuộc vui nước mắt đổi lại quá nhiều Đau xót cho thân tôi cơ hàn đò đưa mối lương tình sang ngang Nâng chén cô liu trong đêm tàn rồi ôm lấy cô trong mơ màng Nhận ra tôi đã sai từ lâu cứ giữ người dưng trong đầu Thiệp hồng kia trao đến tay tôi mới ngỡ ngàng Nhìn cô sánh bước bên người ta áo hoa lụa là nhung gấm Tại sao tôi không thể quên đi một người dưng Hợp rồi tan vui rồi buồn xây đắp ân tình rồi thương đau Cô bước theo chồng tôi ở lại nơi chốn quê nghèo còn xương máu Vai gầy mang sương gió ao ước cả đời được bên cô Nhưng mà nơi phố thị tôi đâu được mời khi toàn xe hơi đi trên phố Tôi cười trong hơi men, kệ đời chán ghét hoặc chê khen Đâu ai lưu luyến ân tình đứt đoạn sao người đành bon chen Đêm về mi rớt bờ mi cay, đô thành trải thảm người đi ngay Tôi bước giữa đời đầy hiu quạnh, cố gọi người về làm chi đây Tôi ôm đau thương vấn vương người dưng nơi này Nước mắt tràn mi khi đêm một mình ai thấy Nhận ra tôi đã sai từ lâu cứ giữ người dưng trong đầu Thiệp hồng kia trao đến tay tôi mới ngỡ ngàng Nhìn cô sánh bước bên người ta áo hoa lụa là nhung gấm Tại sao tôi không thể quên đi một người dưng
Phận mình anh biết không thể làm sao với tới thân nàng tình cảm ấy anh cố chôn giấu chẳng ai thấu nhìn nàng vui bước bên người chỉ là anh cố gượng cười mà thật ra trong trái tim giấu muôn ngàn đớn đau chỉ là tình đơn phương nên cũng chẳng dám ngỏ lời để rồi em đi bên ai nơi đây anh bơ vơ lặng lẽ ngày nào còn trông còn ngóng em sang ngang với chiều chưa tàn thời thơ ấu trôi qua nhanh như làng gió kiếp tương tư đêm về lại ôm mộng mơ dù chẳng được chung đôi nhưng sao lòng hoài ngóng chờ phận nghèo thì ai đem thương mình ta lê bước bên đường khóc than với trời đời ta chơi vơi Anh chưa từng nghĩ anh và em sẽ có 1 ngày xa nhau để giờ gặp lại như người xa lạ vào những lần đi qua nhau lúc em ra đi anh cố níu kéo nhưng chẳng thể giữ em lại rượu đắng và thuốc cũng chỉ làm anh càng suy nghĩ thêm dại giọt nước mắt anh nhẹ rớt đã ướt đẫm bờ mi men say chỉ làm cho cảm xúc hoài dâng trào đi nhưng biết làm sao vì với em anh chỉ là người thoáng qua phận không đến duyên không màn phải đành ngậm ngụi chúng ta chẳng thể đi xa chỉ là tình đơn phương nên cũng chẳng dám ngỏ lời để rồi em đi bên ai nơi đây anh bơ vơ lặng lẽ ngày nào còn trông còn ngóng em sang ngang với chiều chưa tàn thời thơ ấu trôi qua nhanh như cơn gió kiếp tương tư đêm về lại ôm mộng mơ dù chẳng được chung đôi nhưng sao lòng hoài ngóng chờ phận nghèo thì ai đem thương mình ta lê bước bên đường khóc than với trời đời ta chơi vơi hình em thơ nay xa khuất xa thật rồi đọng lại đây bao nhiêu tháng ngày bên nhau thuở ấy ngồi bên hiên lặng nhìn gió đông kéo về êm ấm em mang đi đớn đau mình anh thấu kiếp tương tư đêm về lại ôm mộng mơ dù chẳng được chung đôi nhưng sao lòng hoài ngóng chờ phận nghèo thì ai đem thương mình ta lê bước bên đường khóc than với trời đời ta chơi vơi Yêu thương sao quá mong manh Để bao nỗi cô đơn đọng trong anh Bên dưới trăng thanh Lúc có em bên anh Gió nhẹ nhàng rồi vụt nhanh Ngày em ra đi anh hứa sẽ không buồn Vậy mà giờ đây nước mắt anh rơi tuông Chẳng thể nào mà quên sao Ngày mình còn bên nhau Giờ cách xa nơi đâu