*CHUYỆN ĐI VƯƠT BIÊN CỦA ÚT HƯƠNG* Hôm rồi có người kêu chị Hương kể chuyện đi vượt biên, tuy Du Dương không biết tất cả câu chuyện, nhưng cũng nghe được giai thoại về chị Hương trong vài lần đi vượt biên. Chuyện là vầy nè: Độ lên 14, cô út Hương vốn luôn được cưng chiều trong một gia đình đông anh chị em. Thế nên chẳng phải động tay chân việc gì, đồng thời cô Út cũng luôn được đáp ứng những đòi hỏi cá nhân. Tính cách ấy cũng được cô Út đem ra cả ngoài đời. Một tối nọ, gia đình bàn bạc cho mấy anh chị em đi vượt biên. Cả nhà cứ rì rầm trong tâm trạng cảnh giác và lo âu. Cô Út không hiểu lắm đi vượt biên là khó dễ ra sao, nhưng thấy không khí căng thẳng nên cũng cảm thấy khó chịu. Nên thắc mắc: - _Mình có tiền muốn đi đâu thì đi, làm gì phải sợ sệt quá vây?"_ Người chị tên Đức liền quát: - _Mày có im đi không._ Cả nhà thấy cái Út bị la nên vỗ về và nói "chuyện người lớn con còn bé đừng có để ý và chớ có đi nói lung tung". Tuy nghe lời nhưng cảm thấy chuyện đi vượt biên cũng đơn giản mà mọi người làm nghiêm trọng quá lên. Thế là ngay ngày hôm sau, cô Út trên đường đi học về ghé ngay vào văn phòng khu phố. Cô nói cho gặp công an khu vực. Chú công an đang ngồi trực ban liền hỏi: - _Tìm công an có việc gì?_ Cô út Hương ngay tấp lự trình bày: - _Đề nghị chú cấp cho cháu giấy đi vượt biên._ Vào thời đó người dân muốn đi đâu ra khỏi nơi cư trú đều phải được cấp giấy phép. Chú công an nghe giật bắn mình, nhưng thấy cô bé này cơ vẻ ngây ngô nên hỏi đùa lại: - _Khi nào đi?_ Út Hương nhanh nhảu đáp: - _Chú cấp giấy cho cháu đi liền luôn._ Thấy thái độ nghiêm túc của cô bé, chú công an cảm thấy sự việc khá nghêm trọng nên hỏi ngay: - _Có đi thật không?_ - _Đi thật. Bố mẹ cháu có tiền mà._ Chú công an ngay lập tức gọi điện báo cấp trên, 30 phút sau một chiếc hụ còi chở cô út Hương thẳng tiến đến khám Chí Hòa. ... P/s: Mọi việc sau đó ra sao với cô út Hương và gia đình cũng khá hấp dẫn. Rảnh rỗi Du Dương kể cho mọi người nghe chơi. Hehehe
hình như câu chuyện khúc cuối khác với chuyện bà Bắc gởi cho mình. Khúc cuối là vậy: Theo lời út Hương kể chú công an biết người chị tên Đức là chủ mưu chuyến vượt biên này liền ập vào nhà ... Chú công an: Bà Bắc đâu ra tôi hỏi chút chuyện. Nghe giọng bực mình của chú công an, bà Bắc biết xấp có chuyện nên thay một bộ mini skirt, xịt dầu thơm đầy người vội vả chạy ra CCA: làm gì lâu vậy và chuẩn bị đi đâu BB: dạ em xấp đi chơi định qua xin giấy phép anh đây CCA: nghe nói định vượt biên có đúng không BB: ai nói cho anh nghe lẹ vậy. Ý quên, ai nói mà không rỏ ràng vậy. Chúng em đi đi du lịch bằng thuyền qua Thái Lan hay Mã Lai tùy theo hướng gió thôi mà. Em định mời anh đi cùng ... CCA: Bà giởn mặt với tôi hả, đó là vượt biên tội nặng lắm biết không BB: anh đừng nói lớn em mời anh đi du lịch với em CCA: nhớ đừng rủ bà xã anh đi cùng nha BB: anh đừng lo bà xã anh đã bán hết tài sản và đi mấy giờ trước rồi CCA: ui là trời! Dĩ nhiên bà Bắc xữ lý cô em út sau khi chú công an về. - Út à, mầy ra đây, tao đã bảo mầy đừng có cái gì cũng nói như trên lai chim mà tại sao mầy không nghe tao
Nhìn mấy Bà homeless thầy giống dân nhà giàu , đi ăn chơi dã ngoại , có người dâng cơm , nước uống tới tận miệng , có bàn ghế sắp sẵn để ngồi chơi , không phải đông😢 ngón tay và không 😊có ý tưởng giúp mạnh thường quân sắp xếp bàn ghế , quét dọn ,,,, dù mạnh thường quân giúp tiên , quần áo , lều , mền gối….homeless Ở tại VN thèm như các bà không nhà ở Mỹ qua😢 ..
thong thuong doi luc dung quan tam qua ca nhan .. keu goi 1 lan khong an thi chiu thoi .. ho cam thay doi va an ngon ho se den .. doi luc ho co nhung nguoi khac lo ho khong can dau ..
Nhìn các anh chị homlles chắc cũng có luc họ chạnh lòng cho cuộc sống của họ,khi ốm đau, lạnh lẽo ở xó rừng,đôi khi cũng bị đói vì o chủ động được cuộc sống, tất cả vì họ o dám vượt lên số phận nghiệt nghã,cũng tội nghiệp.
8:30 cô Phương mặc chiếc áo bà ba đẹp quá Tuấn cũng phải khen nên Phương mũi lòng muốn nấu canh khổ hoa cho Tuấn. Giờ mới thấy tay trái cô Phương có giấu hiệu ngày xưa chắc cũng là dân anh chị đây phải không?
@@aiphuongvu5350 à, vậy là không phải là dấu tích “giang hồ” ngày xưa, tưởng đâu chi Hương nhờ “Ái” Phương giúp làm bodyguard luôn. Anh chào Ái Phương nha, tên cũng đẹp và cùng họ với bà chủ quán 0$. Anh xin lỗi không biết Phương cũng đọc comment và hy vọng không phải vì anh mà làm Phương mất ngũ (comment lúc 1g sáng). Lúc nhìn vết phỏng anh nghĩ trong đầu là đã thấy ở đâu nhưng không nhớ ra. Bây giờ mới nhớ là giống Nguyễn thị Ngân đệ tử của Khương Dừa VN. Cám ơn Phương đã giúp chị Hương và Huỳnh. Những hành động nhỏ như cho Huỳnh mượn tiền cho Phúc cu tây hay tỏ lòng nấu canh khổ qua nạn đến cho Tuấn mà chị Hương không biết nấu chứng tỏ tâm tánh tốt của Phương. Thấy ít người cảm ơn Phương dưới suối và nếu có họ chỉ cảm ơn chị Hương. Nhưng không trách được khi mình phải serve họ như trong nhà hàng 5 sao.
nguoi phong độ có thể lực luc trước la anh tuấn mà giờ tàn tạ quá ..hương phải noi ho ăn xong phải vứt ly vô bọc nhieu người đứng dậy vừa tiếp tếcho aem ăn lài dọn rác họ nửa …
Sao chị Hương o để cho các ace họ tự đến nhận phần ăn và nước uống,tự phải ý thức phục vụ cá nhân, ăn xong phải dọn rác,chị phục vụ tận răng họ lại càng vô ý thức, chỉ có 1 số ý thức biết dọn bàn và dọn vệ sinh nơi ăn uống.
@@nguoirungcali em có comment truyện " đi vượt biển của chị Hương". Nhưng hình như không ai nhìn thấy. Chị chọn chế độ đọc comment newest coi thử coi có thấy không