Cái buồn Huy Cận là cái thương vô hạn hóa thành cái tủi vô cùng: ấy là cái thứ “hận sầu dài dặc lâu bền nó gieo họa trong lòng bọn thi sĩ”. Nỗi buồn đó vốn là nỗi buồn chung của con người, bọn thi sĩ chúng tôi nhẹ lòng, nhẹ dạ nên mang dùm tất cả cho nhân gian.
(Xuân Diệu)
Huy Cận bước vào Thơ Mới mang theo nỗi sầu vạn cổ. Một chiếc linh hồn nhỏ/Mang mang thiên cổ sầu. Đó là nỗi sầu nhân thế và thời thế, lan tỏa khắp không gian man mác của vũ trụ. Ẩn sau giọng thơ ảo não ấy, thực chất là khát khao ngấm ngầm hơi ấm tình người và một lòng yêu nước thầm kín, thể hiện qua nỗi nhớ quê hương.
Những đặc điểm ấy của hồn thơ Huy Cận thể hiện rõ nét trong bài thơ “Tràng giang”.
16 окт 2024