Ôi cái số phận nghiệt ngã đắng cay dán mãi cho đôi mái đầu xanh chỉ biết yêu thương vui sống như mơ ước bình thường trong mái ấm đơn sơ trong tình yêu gắn bó. Sức yếu bơ vơ giữa dòng định mệnh biết than cùng ai biết trách cùng ai cho vơi buồn bớt khổ. Tôi muốn hỏi đất rộng trời cao nơi nào cho tình yêu nảy nở và có nơi nào cho sự độc ác vô nhân mãi mãi nằm yên không trỗi dậy bao giờ. Để người thương nhau bằng trái tim nhân nghĩa đậm đà.
Cải lương _ vọng cổ thời này hết nhân tài ròi. Hát thì nghe hay hay vậy chứ nhiều khi chả ai biết đến tên đến tuổi luôn. Diễn thì lại không được tự nhiên. Nói chung là hết rồi.....