Để hát nhạc tình Trịnh Công Sơn , Ngô Thuỵ Miên hay đúng nghĩa, đúng tình, đúng hoàn cảnh đúng cung bậc cảm xúc không phải là rễ ! người hát đầu tiên phải có một chất giọng phù hợp với thể loại ấy và quan trọng nữa là phải hát với một tâm hồn cảm xúc sâu lắng thiết tha phải hiểu và hoà tâm hồn mình vào từng lời từng nốt từng cung bậc cảm xúc của tác phẩm như lúc nó được bật ra từ người nhạc sĩ sáng tác ra nó... đừng hát nó với sự gò ép bởi chính mình và đôi khi lại cover biến thể nó quá mức như thế thì người nghe cảm thấy là thảm hoạ và không chút lắng đọng!
Chiều còn vương nắng để gió đi tìm. Vết bước chân em qua bao nhiêu lần. Lời ru đan ngón tay buồn Ngàn năm cho giá băng hồn Tuổi gầy nồng lên màu mắt... Trời còn mây tím để lá mơ nhiều. Lá khóc trên mi cho môi ươm sầu. Chiều lên đỉnh núi ngang đầu Nhặt thương cho gót dâng sầu Giận hờn xin ngập lối đi. Đàn dâng tiếng phong kín tuổi buồn Đường hoang vắng cho lá về nguồn Người tìm đến xin gợi nỗi hờn. Từ khi gió mang dấu địa đàng Đường lên đá che vết nồng nàn... Người còn nhớ mãi hay quên lời. Và người tìm đến giọng hát mơ hồ. Vết bước năm xưa nay vương âm thầm. Hàng cây mơ bóng bên đường Gọi người khi nắng phai tàn Gọi tình yêu vào lãng quên
Cảm nhận của một dân nghiệp dư: giọng hát khá ấm và có độ rung nhất định. Nhưng vấn đề là ko biết có phải anh gồng quá hay không mà nghe lại bị cứng ngắc quá và thiếu đi tính mềm mại, và cũng như mỗi lần anh lên nốt cao cảm giác bị cụt ngủn, thiếu sự uyển chuyển.