Năm 20 tuổi y cứu một đứa trẻ 2 tuổi vừa mất cả cha lẫn mẹ vào tay bọn cướp. Y hỏi nó: "Có muốn theo ta làm đồ đệ không?" Nó gật đầu. Thoáng chốc đã 18 năm trôi qua, đứa trẻ lấm lem bùn đất năm nào đã trở thành một thiếu niên xuất chúng. Vừa qua nhược quán, hắn hỏi y, "Người có muốn cùng ta bách niên giai lão?" Y từ chối. Hắn mang đoạn tình cảm kia vào triều làm quan, hai người tiếp tục là thầy trò, tựa như chưa từng có gì xảy ra. Mười năm sau, hắn từ quan, mở một võ quán uy danh bậc nhất kinh thành, tọa ngay trước văn quán của sư phụ hắn. Ngày ngày nhìn thấy y, nhưng đoạn tình cảm ngày xưa, hắn chẳng bao giờ nhắc lại nữa. Hai sư đồ ngày tháng bình bình đạm đạm trải qua, y vẫn thanh cao và dịu dàng, hắn vẫn ôn nhu, trầm tĩnh. Chỉ là, cả hai mãi chẳng thành gia lập thất... "Năm đó hắn vừa 20, mà ta đã đã ngoài 30, một thiếu niên kiệt xuất như hắn không nên bị ta làm vướng chân." "Ngươi thật giống ta, chỉ là phần dũng khí này của ngươi là thứ mà năm đó ta không có."
Xem bài hat lại nhớ đến truyện Mộ dung thế gia chi hoa sự Ta sinh nàng chưa sinh ,nàng sinh ta đã lão , hận không sinh cùng thời , ngày ngày cùng nàng vui sống