Anh bảo em cố Giữ lấy nụ cười Bao nhiêu vẫn vương Cố lấy một đời Tình ta như gió cố thả vào mây Ngỡ như trước mặt Không còn ở đây Ta còn gì lại Những thứ viển vông Em không cho phép Ta nghĩ viển vông Nhìn vào trước mặt Chỉ thaấy biển động Thời gian ngừng lại Anh không còn giống Anh của ngày xưa Không giống bây giờ Nỗi buồn ngày mưa Anh thấm đến câu giờ Bao nhiêu những thứ Anh thấu đến bây giờ Thôi thì cũng đáng Cho ta chẳng bao giờ Gặp lại Cho đến lúc trái đất kia ngừng trôi Anh chỉ muốn sống nguỵ tạo vậy thôi
yeh đôi khi nhìn lại những quãng đường đã qua nhìn vào những ngày tháng đã qua mọi thứ như áng mây trôi tuột qua ta sẽ có những lúc ta vỡ oà nhận ra những khoảnh khắc thật đẹp nhưg cũng sẽ những lúc ta phải hàng vạn câu hỏi liệu mình sống để cho ai? tại sao tao luôn phải bó buộc mình trong những tiêu chuẩn ngoài kia, tại sao tao luôn thiếu tự do trong khi tự do ngay ngoài kia? tại sao tao phải khóc trong khi niềm vui ngay ngoài kia và tại sao tao, tại sao tao và đây là đâu, tao cũng chưa hiểu nổi nó, một nơi cho kẻ khờ, hay chờ đến ngày trời nổi gió. để cho cơn gió lên vội thì cảm hứng tao dồi dào nhưng khi cơn gió tắt lịm mình lại một lần nữa mắc kẹt trong hai chữ rồi sao? cho mình quá nhiều trách nhiệm đến khi nản lại trách phiền, tao muốn có tự do, nhưng đâu có tự lo? và liệu có tự do do tự mình hay tự do chỉ là chốn ẩn náu của những kẻ tự tình. có phải đây là lúc tao cần xem lại những thứ xung quanh mà mình đang làm có phải đây là lúc tao nhìn lại những nỗ lực mình đang mang có phải đây là lúc cho tao được tự sự với chính mình có phải đây là lúc thiêng liêng như chạy bộ lúc bình minh có phải đây là lúc tao phải đi tìm câu trả lời cho những điều sắp tới, có phải đây là lúc tao nên ngưng buông lơi vì những chuyện buồn đời có phải đây là lúc cho anh nhìn lại chuyện của mình một lần nữa có phải đây là lúc anh nhớ đến mình vào những ngày xưa? đây là lúc t có thể nản với những thứ mình làm đã quá mệt với những chuỗi ngày chỉ biết phiền than có phải đây là lúc t cho mình chậm lại có phải đây là lúc t yếu đuối và lại cần ai? t không mong như thế vì hành trình còn dài nếu không nhanh hơn nữa thì chết chả còn ai. và tao không mong như thế có gia đình ở lại nếu chết đi thì gia đình biết nhờ ai và tao không mong như vậy còn nhiều sự tin tưởng tao vẫn chưa đền đáp và tao ko mong như vậy vì đến đây chưa phải ngày tao phải đến hạn và tạo chọn một khoảnh khắc cho tao bay thật cao tận hưởng mọi cảnh sắc để với lấy trời sao để vì sao trong tao sẽ không còn là câu hỏi mới hay vì sao có ngày buồn có ngày tháng chơi vơi và cho những kẻ tự tình yehh còn nhiều phiền lo khi tỉnh giấc thì tao chỉ muốn giấu đi thân xác mệt mỏi còn nhiều phiền lo tao chỉ muốn muộn phiền trôi hết thôi và còn nhiều phiền lo tao mong cho những nỗ lực của mình được đền đáp còn nhiều phiền lo tao chỉ muốn cơn giận kia tắt lịm, và được giải đáp nhiều câu hỏi trong tao vẫn đặt hằng ngày để dẹp phiền lo một ngày nào đó nó sẽ qua không? mình chẳng hay
Yêu thật lâu và đau , buông đôi tay rồi dỡ dan Ôm chặc anh , nụ hôn thật sâu Khép đôi mi rồi vỡ tan Rời đi không lời chào . Để lại cho e giây phút nghẹn ngào Và anh cứ nghĩ nó rất tầm thường. Mà đâu có nghĩ rằng em đã thương Cho thời gian lặng trôi , rằng anh có đang mong nhớ tôi Hằng đêm tôi vẫn nằm mơ , mơ là ta cùng sánh đôi Mặc cho cảm xúc của anh giờ đã hóa hư không , tình cảm của em đã trao sẽ luôn mãi mãi ở bên anh
Nếu ngày ấy ,mà ta không nhìn thấy nhau Niềm đau chôn giấu sẽ không làm ta đắm say Cho thời gian ngủ yên , cảm xúc ở nơi đây , lạc vào tình yêu mà bao nhiêu là đắng cay Hhu~