GỬI CON DỐC DÃ QUỲ
Thơ: Từ Kế Tường
Nhạc: Phạm Thị Bích Quyên
Ca sĩ: Sao Mai
Hòa âm : Sài Gòn Thứ 7
#nhactinhhaynhat #tinhkhuchaynhat #thanhcahay #nhạchay #nhacthanhca #saigonthubay #saomai #saomaioffical
LỜI CA KHÚC
TỪ KẾ TƯỜNG
GỬI CON DỐC DÃ QUỲ
Bao tháng mười rồi anh không về Đà Lạt
Khi những cơn mưa trắng dốc dã quỳ
Màu hoa ấy đã rưng rưng nước mắt
Thương hai người hai phía bỏ ra đi
Em thôi học từ ba mươi tháng tư năm ấy
Hết chiến tranh sao có cuộc chia tay
Trong tình yêu không có người tháo chạy
Anh và em chẳng đủ thời gian giận dỗi nhau
Anh trở về Đà Lạt một ngày mưa
Trời rét cóng liêu xiêu đường Võ Tánh
Chẳng còn em trên cánh mây xưa bên thềm cũ
Em xa Đà Lạt trốn anh theo người đi xa
ĐK:
Em bỏ lại mùa hoa, vàng rực của tháng mười
Em bỏ lại cuộc tình thơ mộng tuổi đôi mươi
Nếu có lỗi lầm anh xin làm người tạ lỗi
Với cánh mây xưa với Đà Lạt và em
Đồi thông cũ, con dốc dã quỳ vàng,
Bước chân ai một thời nông nỗi
Sương trên hồ, vai áo ướt lòng đêm
Sương trên hồ vai áo ướt lòng đêm
Bao tháng mười rồi anh không về Đà Lạt
Cũng như em không trở lại quê nhà
Con dốc dã quỳ mỗi mùa hoa rưng nước mắt
Mưa cuối trời xao xác gió em xa?
3 мар 2024