(Tú) Em mang bình yên lấp lánh đôi môi cười Mang những tiếng tim non thì thầm bên tai Phút giây bên cạnh nhau ngỡ như hôm nào Rồi bỗng chốc tan đi như mưa, hoàng hôn xa xôi Yêu là gì mà tim cứ nhớ nhung đêm ngày Chỉ cần người ấy vui còn ta biến mất Cho dù yêu người hơn tất cả, hơn cuộc đời Cho dù bàn tay níu lấy lại càng xa hơn Hoàng hôn mơ màng trôi, nụ hôn người quên mất rồi Bàn tay buông bàn tay, dù thương còn thương biết mấy Nắng phai cuối chiều vội vàng lướt qua Có hai người phải rời cách xa Hẹn nhau trong ngày vui ta sẽ quay về đây Và xuân thương hạ nhớ để thu buồn đông úa tàn Nhìn về đông tây nam bắc, giấc mơ bình yên mãi mãi Nhớ thương đúng người gọi là nhớ thương Dẫu cuối cùng chỉ là sát thương Ngày ta sẽ gần nhau thương nhớ kia nhiều thêm, chỉ cần em thôi Hù quờ hù quờ hu quơ, hù quớ ơ ờ ớ ờ, hu quớ ơ ờ, hu quớ ờ ơ ờ ớ Và xuân thương hạ nhớ, để thu buồn đông úa tàn Nhìn về đông tây nam bắc, giấc mơ bình yên mãi mãi Nhớ thương đúng người gọi là nhớ thương Dẫu cuối cùng chỉ là sát thương Ngày ta sẽ gặp nhau thương nhớ kia nhiều thêm (Vũ) anh sẽ nhớ mong một người là chính em Sẽ nhớ thương thật nhiều điều vấn vương Đôi mắt xưa còn đượm buồn theo vệt thời gian đã hóa tan theo làn sương Hai ta có trên đường đời nhìn thấy nhau Trong phút giây nghẹn ngào thì anh chẳng thể bước tới Chào em như trong giấc mơ, ( như trong giâc mơ) giấc mơ ta được có nhau.