Một thời ta điên dại quá, rong chơi chẳng biết nơi đâu là nhà Trượt dài bao đêm ngoài khơi xa đâu hay biết nước mắt rớt xuống trên mi mẹ cha 2. Phải một lần ta gục ngã, cô đơn chiếc bóng ta quay trở về nhà Mà nhà nguy nga giờ đây bay xa, nhìn song thân chẳng oán chẳng trách nhưng tim lệ nhòa ĐK: Mẹ hiền con xin lỗi thật nhiều Vì tuổi đời đã hơn mấy mươi xuân rồi Mà năm tháng đó chẳng có lấy nỗi công danh sự nghiệp Mới hat trả hiếu chưa kịp, thì mẹ tóc đã hai màu, cha cũng bạc đầu còng lưng Nguyện cầu cho năm tháng dừng lại Để một lần chữ hiếu xin ân cần Sửa sai năm tháng du dảng chê chán xin thôi dừng chân Để cha thôi hết mỏi mòn, mẹ hiền nước mắt không còn, cho qua những ngày héo hon [D][Em] 14
Hạ vàng chưa phai màu nắng. Đau thương ấy vẫn chưa nguôi còn đây Đường về xa xăm dài thênh thang lê chân bước Anh vẫn chưa thể tin em rời xa. Bài tình ca chưa kịp hát Đôi môi khóe mắt xuôi theo hàng cây Bầu trời thương đau còn sâu trong tim em yêu dấu Mãi mãi yên giấc trong cơn ngàn thu. Trời làm duyên ngang trái giờ tình mình mãi mãi xa nhau rồi Này cao xanh hỡi sao nỡ giáng xuống tang thương vào tim Cỏ xanh ôm lấy thân nàng một người ra đi vội vàng Yêu đương đành chờ kiếp sang. Chuyện tình yêu hoa gió giờ chỉ còn một màu mây xám giăng ngang trời Người thương nay đã mãi mãi yên giấc trong cơn ngàn thu Bóng em đã ở thiên đàng, tình mình duyên thôi lỡ làng. Yêu thương hẹn chờ kiếp sang