Lỡ yêu rồi (Thơ: Đỗ Văn Phúc, Nhạc “Tình đầu dang dở”: Khánh Băng) Trót lỡ yêu rồi, bây giờ vương vấn người xưa, Trót lỡ yêu rồi, bây giờ còn nhớ, còn mơ. Mặn nồng năm xưa, để giờ lại ước mong người, Mộng bao tháng ngày, giờ này ai vẫn còn vương. Vẫn nhớ bao chiều, xưa chiều ai đến chờ yêu, Vẫn nhớ bao chiều, xưa tình thắm thiết nhiều thương. Tình mình thân thương, tháng ngày mộng ước âm thầm, Giờ ai có còn chờ chiều nồng thắm tình tôi. Chưa lãng quyên bao chiều, lưu luyến khi đêm về, Giờ còn chưa quyên một chiều yêu nhau, mặn nồng trong nắng xưa chiều ấy. Tình tôi mộng ước đôi môi, xưa nhớ tôi thương người môi thắm đẹp xinh, Tình mình dang dở chiều kia, mong nhớ tôi đi tìm một thoáng chiều xưa. Nhớ mãi những chiều, xưa người vẫn ngóng chờ sang, Nhớ mãi những chiều, xưa người vẫn đón chờ ta. Một chiều yêu thương vẫn còn mộng ước bao chiều, Giờ ta xa người, còn cầu lại có chiều sang. Hà Nội, 2024.