Nguyễn Duy có thể nói là nhà thơ tài năng, xuất chúng! Ông làm thơ lĩnh vực nào cũng hay, đọc đi vào lòng người, xúc động! Ông viết về bà ngoại, mẹ, vợ, “người tình”, triết lý, thế sự…đều rất hay! Tiêu biểu là các bài: Cây tre, Đò Lèn, Sông Thao, đánh thức tiềm lực, bán vàng…
Bài thơ đã dựng tác giả của nó thành TƯỢNG ĐÀI. Tôi thấy Nguyễn Duy như một Tượng đài thơ. Cám ơn tác giả đã cho tôi được bơi trong nhiều biển lớn. Khi thì qua biển Quê hương khi thì được làm con cá bơi trong biển lòng mẹ... Bài thơ được Thầy Sơn bình và MC rất duyên dẫn dắt , thật là tuyệt vời !
Bài thơ làm lay động lòng người, chạm vào nơi thầm kín của tâm hồn tôi. Bài thơ này ngâm, hát văn...đều rất hay. Cảm ơn nhà thơ Nguyễn Duy, một người con của đồng quê rơm rạ Việt Nam!
Mẹ ơi con nghe thơ này con nhớ cha nhớ mẹ biết bao nhiêu lần. Hu hu hu. Con nhớ mãi. Như đêm khuya cha mở đài con nghe thơ. Cha mẹ ở dưới suối vàng có nhờ về nhũng ngày chiến tranh mà nghe thơ của đêm khuya khoắt ko cha mẹ
Nếu chỉ lo lớn về phần xác ,phải nuôi về phần hồn.xác mà không có hồn thì không phải là con người hoàn hảo .Mẹ nuôi con lớn mẹ dạy dỗ con về cái đạo đức làm người ,về thể chất lam người .Bài thơ còn nói nên tính dân tộc nối tiếp và mẹ còn lo cho con cháu ...tiếp nối được cái đức làm người ấy không .Sữa nuôi phần xác ,hát nuôi phần hồn . Bà ru mẹ ,mẹ ru con .Liệu mai sau các con còn nhớ chăng .
Những lời tâm sự, chia sẻ của Thầy thật sâu sắc trong ý tứ hình ảnh bài thơ, thật giản dị trong đối thoại. Qua bài thơ này ta thấm thía Nguyễn Duy thiết tha, chân thành đằm thắm trong quan hệ thiết thân với Mẹ, chúng ta còn thấm thía sự cảm nhận tinh tế của một LINH THI trong giới phê bình văn học thế kỉ XX - Người mở lối, khuyến dụ lòng người đến với thơ ca, đến với những giá trị nhân văn ở đời.