Mỗi mùa Vu Lan đến Nghẹn chẳng nói nên lời Con nhớ cha mẹ ơi! Lệ rơi đầy khóe mắt Nghĩa tình cao chất ngất Cha mẹ thật bôn ba Gian khổ đến lúc già Nuôi đàn con lớn cả Mỗi đứa đi mỗi ngả Chưa trọn hiếu mẹ cha Thành đạt trở về nhà Cảnh gia buồn trống vắng Khói nhang bay thầm lặng Bông hồng trắng xin dâng Gài trên áo tảo tần Ngàn lần xin thứ lỗi Con biết mình mắc tội Chưa trọn hiểu sinh thành Cha mẹ ở trời xanh Xin chân thành đa tạ.
DÒNG SÔNG MÙA NƯỚC ĐỎ Nhớ một ngày em trỡ lại dòng sông Bao kỉ niệm trong lòng thời thơ ấu Dòng sông đỏ sắc màu con nước lũ Nghĩa tình em thêm chan chứa quê hương Nơi quê mẹ những con đường thân thuộc Có phố đông có ruộng lúa có rừng Có hàng Chè xanh ngát giữa đồi nương Cả vườn Cọ thơm hương đầy mơ ước Nỡ đành lòng em quên được sao em Thời con gái tuổi xuân còn phơi phới Em quên chuyện sánh duyên người mong đợi Mãi trọn đời em vì chúa kính yêu Con nước Lũ cướp mất em ngày ấy Để cho Đời hưu quạnh quá em ơi Kể từ nay Đời đã mất em rồi Ôi đau xót còn gì hơn thế nữa Nhớ thương em ghép vần chữ ân tình Ngày định mệnh cỏ cây như đứng lặng Trách Trời nỡ gieo chi nhiều cay đắng Để lòng anh đầy trĩu nặng tiếc thương Con nước Lũ đã tàn sông vẫn chảy Tìm lại em chỉ thấy nước rì rào Nổi đau buồn thấu tới tận trời cao Dòng sông đỏ tiễn em về yên giấc. Thơ :Thanh Ngọc .
Đôi khi cần biết dại khờ Để lòng thanh thản một giờ bình an, Đôi khi cần bỏ tính toan Để bờ môi đó thênh thang nụ cười. Đôi khi..‘’ chín bỏ làm mười ‘’ Để thôi câm nín, một lời trao nhau. Đôi khi thấu hiểu niềm đau Để thôi phán xét những câu tuyệt tình. Đôi khi biết giở trang Kinh Để tìm thấy lại an bình nội tâm. Đôi khi biết sống lặng thầm Để nhìn tỉnh thức ươm mầm, nở hoa.. Đôi khi cần biết lỗi ta Để lòng độ lượng, thứ tha lỗi người. Đôi khi.. ngước mắt nhìn trời Để hồn khoáng đạt rạng ngời nắng xuân.
thơ quê hương -giang nam Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ: “Ai bảo chăn trâu là khổ ?” Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường Nhớ những ngày trốn học Đuổi bướm cầu ao Mẹ bắt được… Chưa đánh roi nào đã khóc Có cô bé nhà bên Nhìn tôi cười khúc khích… Cách mạng bùng lên Rồi kháng chiến trường kỳ Quê tôi đầy bóng giặc Từ biệt mẹ tôi đi Cô bé nhà bên (có ai ngờ)! Cũng vào du kích Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi) Giữa cuộc hành quân không nói được một lời… Đơn vị đi qua tôi ngoái đầu nhìn lại Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi Hòa bình tôi trở về đây Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày Lại gặp em Thẹn thùng nép sau cánh cửa Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ - Chuyện chồng con… (khó nói lắm anh ơi)! Tôi nắm bàn tay, ngậm ngùi, nhỏ nhắn Em để yên trong tay tôi nóng bỏng Hôm nay nhận được tin em Không tin được dù đó là sự thật Giặc bắn em rồi quăng mất xác Chỉ vì em là du kích em ơi! Đau xé lòng anh chết nửa con người! Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm Có những ngày trốn học bị đòn roi Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất Có một phần xương thịt của em tôi
Nhạc ngâm thơ giọng nam hay quá hợp với tông của mình . Mình xin phép được dùng nhạc này để ngâm thơ giao với mọi người trên kênh youtube có được không . Cho mình câu trả lời nhé . Trân trọng cảm ơn !