Bàn tay đang đơn độc, đợi một ngày người sẽ lại nắm lấy tay em. Em cũng đang đứng ở đây đợi người, chỉ cần một lần người ngoái đầu nhìn lại. Em chấp nhận một tình yêu đơn phương, cứ âm thầm quan tâm đến từng cảm xúc của anh, lặng thầm lê bước trên những con đường mà anh vẫn hay đi. Vui thì sẽ cười thật thoải mái, khi buồn em sẽ làm bạn với cô đơn. Nỗi nhớ anh cũng trở thành thói quen không thể thiếu từng ngày. Yêu đơn phương, là sẽ có người để em phấn đấu từng ngày, là những cái cười mỉm ngại ngùng khi nghĩ đến bóng hình người mình thương. Thanh xuân này của em, có thể vì thích anh mà lại thêm phần ý nghĩa.
Mời các bạn lắng nghe Radio số 135: Đôi khi, tình yêu chỉ là câu chuyện của riêng một người
6 сен 2024