Bữa trước nghe em có nói là làm trang đi tìm địa điểm tâm linh. Anh có nói là đừng nên làm. Em ở nhà kể chuyện được rồi. Và hôm nay, anh 1 lần nữa nhắc lại. Là ko nên. Đi tìm tâm linh là điều rất nguy hiểm. Phải biết phù thuật trấn yểm. Khi vô tình gặp phải biết cách cắt tâm linh tại đó. Vì khi đã gặp, thì họ sẽ đi theo và ám. Chúc em luôn thành công.
Bà ngoại anh cũng đã từng chết lâm sàng trong bệnh viện , bà ngoại a còn xuống âm phủ thấy nhiều người lắm , ròi họ đẩy bà ngoại anh nhập vào xác và tỉnh lại
Chính Em đây, không biết như vầy có được xem là chết lâm sàn chưa... Năm T2/2020, tim thai yếu nên em được nhập viện tại Bệnh viện Hùng Vương HCM, e thì còn nhỏ tuổi quá nên cũng ngờ ngệch và ngta hay bảo là đừng nên xem sanh đẻ trên video nhiều, kiểu máu me sợ hãi thì ko có tốt, nên em chỉ biết rằng đẻ là phải đau và từ bầu tới đẻ thì tất cả mọi người thân đều nghĩ e sẽ đẻ thường nên cũng ko bao giờ nói về vấn đề đẻ mổ. Thế là khi nhập viện bác sĩ bảo thôi tim thai hơi yếu thì nên đẻ, thì lúc đấy người nhà bảo đẻ thường, thế là bác sĩ kích đẻ cho đẻ thường, thì đau đẻ 1 ngày 1 đêm thì bác thấy cũng nở 3 phân, bác mới véo cho chảy nước ối kích thích nở, cuối cùng là đau thêm 1 ngày 1 đêm nửa thì 2h sáng nở 4p, thì bác cho vào phòng đẻ nằm chờ. Đau quá mà ko nở phân nào nửa mới xin bác tiêm tê màng cứng, rồi là hết đau ko nở phân nào nửa mà sắp cạn nước ối, phải chuyển phòng mổ gấp. E ko biết quy trình đẻ mổ ntn, chỉ thấy bs bôi cái tê vào bụng, rồi bác cứ trò chuyện , thì vẫn biết mình bị rạch 3 lớp rạch đầu tiên thấy ko sao, nhưng tới lớp thứ 4 là bắt đầu đau từ nhẹ đến nhiều. Nhưng trong đầu tư tưởng là đẻ là phải đau, thay vì em nói với bác thì em đọc kinh bên Đạo Thiên Chúa, Bác sĩ còn cười nói gì đó , chắc kiểu con bé này đẻ mà lạ nhỉ, e đau quá chỉ ráng đọc kinh cho bớt đau bớt sợ chứ ko còn nghe được gì nửa hết. E bắt đầu chảy nước mắt ko ngừng vì biết là nguy kịch chắc ko thể sống được khi lên cơn co giật, rồi thấy bác sĩ lúc đầu nói chuyện với mình mà giờ giọng bs gấp gáp, nhiều bác sĩ chạy qua đi lại rất nhiều , tiếng băng ca nó va với nền gạch, cảm giác lôi được con ra khỏi bụng, tiếng em bé khóc thét là em liệm đi. Sau đó ko biết bao lâu, e nghe thấy tiếng mọi thứ xung quanh em, mà nghe rõ và mọi thứ ở xa luôn, thì trong tâm thức em biết e còn sống, lập tức em thấy lạnh lắm, lạnh như của xác chết vậy, nó ko phải cái lạnh đến xương đến tủy mà là cái lạnh như ai mà yếu bóng vía hay đi ra nghĩa địa hoặc gặp chuyện tâm linh á. là toàn thân em đột ngột lạnh lắm, em bắt đầu cảm nhận mình từ từ nhẹ dần và cơ thể nó nâng lên như bay bổng lên vậy nhưng nó từ từ lắm, em rất muốn cố gắng mở mắt để biết mình bị gì thì ko mở mắt được, và trong tâm thức nó tối thui (mình ngủ nhắm mắt sao là e vậy á). Lúc này e cảm nhận cơ thể nhẹ bưng rồi, như kiểu ko còn trong xác nữa đang lơ lửng và cảm nhận được là nó chỉ lơ lửng tại chỗ thôi. Em sợ lắm cũng ko biết mình còn sống hay đã chết, em nghĩ ngay đọc kinh cầu nguyện và khấn xin cho con tránh xa ma quỷ dữ, con xin phó thác linh hồn con cho Chúa (vì e khá sùng tín đạo, nên e cứ gặp chuyện gì e cũng đọc kinh trước cái đã). Thì khi trong tâm thức e đọc kinh, e thấy phía trước tối thui xuất hiện ánh sáng nó nhỏ như ngôi sao trên bầu trời càng ngày sự sáng trắng càng lang ra, và bao trùm lấy hoàn toàn tâm thức của em, nó sáng đến mức độ chói lóa khiến tâm thức mình bừng tỉnh, kiểu giật mình mà tỉnh dậy vậy á. Nhưng ko phải vậy mà tỉnh đâu ạ, khi ánh sáng bao trùm hết ý thức rồi thì e cảm nhận cơ thể đỡ lạnh bớt lạnh dần, và cảm giác nó nhẹ như không khí xong nặng dần 3-5-10-15-25-...kg, e ko biết diễn tả ntn nhưng cái cảm giác đó không bao giừo em quên được, giờ nghĩ lại rùng mình luôn ạ. Kiểu lúc đầu từ nặng đến nhẹ thì kiểu còn ngỡ ngàng bàng hoàng ko để ý được nhiều lắm, từ nhẹ tới nặng thì mới để ý nhiều. Khi e cảm thấy cơ thể nặng 1 mức độ nào đó rồi, e cảm nhận được cơ thể e run lên vì lạnh (từ đầu đến cuối e vẫn lạnh nhưng e ko điều khiển được và cơ thể ko run được). Thì cơ thể e run như vậy (cái băng ca cũng lạch cạch theo, thì mấy chị y tá mới chạy tới kiểm tra (từ đầu đến cuối e đều ko mở mắt được và vẫn nghe rất rõ âm thanh xung quanh, chỉ khác là nãy giờ nghe toàn âm thanh ở đâu đâu, chứ khúc này e chỉ nghe được âm thanh của mấy chị y tá thôi) là e biết e còn sống rồi, nhưng e vẫn ko mở mắt được, đến khi có chị y tá sờ trán em và kẹp cái gì chắc nhiệt kế vào nách và truyền gì vào người em thì e mở mắt ra đươc, e nhìn xung quanh thì thấy có rất nhiều chị nằm chung phòng hồi sức, họ ngủ nên im ắng lắm, chỉ có mấy chị y tá thì cũng chỉ có tiếng soạt soạt đi lại, chứ khi cần họ mới nói chuyện ko thì cũng giữ im lặng, trong phòng cũng chẳng có máy móc nào... thì mới biết những âm thanh mình nghe nó ở đâu đâu xa lắm, chứ ko phải ngay xung quanh. ............... Có 1 khoản khắc này thôi mà e kể dài quá, sau đấy e ở lại bệnh viên thêm 2 tuần, là trước sau 2 tuần rưỡi. Ngta 3 ngày đẻ thường, 5 ngày đẻ mổ là về rồi.. Có e là lâu qtr. ...... E cảm ơn mọi người đã quan tâm ạ, mấy anh chồng nếu có đọc được thì cũng sẽ biết người vợ họ sinh là cửa tử, và cũng cho các bạn mà sắp sinh thì nên tìm hiểu kĩ trước sinh, thì sau này e mới biết rằng là chỉ có sinh thường mới đau, chứu mổ là hoàn toàn ko đau , mổ mà đau là bất thường phải la lên đau liền nha các anh chị. Còn tại sao e đau mà e ko la, là 1 e có tư tưởng đẻ là phải đau từ trước vì ko tìm hiểu kĩ, 2 là trước khi e mổ e cũng đau đẻ và nở phân nên e cũng la than đau là bị ngta nói, ngta la mình nên e ngại với rén nên sau có đau e cũng cố chịu... Có thể mọi người khó tin khúc này nhưng thực tế lúc e đi đẻ có 19t à, nên còn hiền lắm, ngây ngô... hihi E cảm ơn mọi người đã đọc ạ.
A góp ý chút, những chuyện gần đây của Vũ, khi kể chuyện có những lúc Vũ hay "Uhm" 1 tiếng. Dù không ảnh hưởng nhiều, nhưng đôi lúc cũng làm mất đi sự lưu loát của câu chuyện.
công nhân ko biết phải tâm linh gì ko mà cả 1 tập chuyện này a vũ kể có những chi tiết nhỏ đều có cái gì đó nó giống kiểu như là tên và nơi ở của nhà e ghê nghe hết tập chuyện đúng là có gì đó nó khó tả quá a vũ ạ . như câu chuyện đầu thì hồn ma bé mất bị căn bịnh não úng thủy cu con thứ 4 của e bé bị căn bịnh ý bé tên An tên thật của bé luôn ạ . còn câu chuyện thứ 2 bạn gửi chuyện tên Yến Nhi thì giống tên e . e cũng tên Yến Nhi . và nhà ck e ở Bình Định huyện phù cát ạ .. mn có thấy trùng hợp ko ạ
trơi nghe đến câu chuyện gần cuối chị gì ở vũng tàu đẻ ak e ko ngờ nó lại có những cái giống liên qua đến nhà e kiểu như vậy luôn ak e ở vũng tàu hiện tại e ở vũng tàu con e mấy bé đẻ ở binh viện vũng tàu luôn ý
không biết vũ có soạn truyện bị nhầm từ truyện này sang truyện khác không chứ quê quán này kia giống mà cốt truyện hơi bị sai á vì mình là bạn của nhân vật gửi truyện cho Vũ