Về linh cảm sáng tác và bổ sung: 1. "Lúc lật những bài còn lại... đã mười lăm lần nhạn phương bắc bay qua": bài thơ năm 1920 vẫn chưa bị hủy hẳn, số ít bản thảo thoát được lửa bén và lưỡi đao của thời đại, được giữ gìn ở nơi rất an toàn. Còn một ít, là năm đó trong chậu lửa than hắn bất chấp nguy hiểm lục ra chữ viết ít ỏi vẫn chưa bị cháy hết, hoặc là phần chương viết dở hắn tình cờ gom được trong 15 năm..... Mặc dù hắn nói là tình cờ, nhưng thật ra không coi là tình cờ. 2. "Cứ cho là thiên mệnh nhân từ, năm tháng ban ân": trong giây phút nào đó của năm nọ, hắn nằm trong vũng máu, trong lòng ma xui quỷ khiến đã nói một câu: "Trời không bạc tôi." 3. "Nhân gian như vậy, người chẳng thể sống tạm ở đời": vốn muốn dùng "chẳng thèm" cơ, nhưng sau đó cảm thấy hai chữ này lạnh nhạt quá. Tôi suy xét về nhân vật phái cải cách này, có lẽ cậu ta vẫn là "thể" thôi, bởi vì cậu ta yêu thế nhân, yêu nhân thế, yêu mảnh đất dưới chân, cũng muốn nhìn nhìn ánh ban mai chưa từng thấy. Chỉ là khói lửa ép nhau, gió sương bức nhau, vậy là "không thể." 4. "Chôn tay phải ở địa chỉ cũ, tốt nhất là không thấy mặt trời": đây là tội hắn không thể tha thứ cho bản thân mình, cũng là trừng phạt nửa đêm hắn mơ về trong 15 năm 5. "Một tờ cáo kiện trắng trơn, còn có thơ tình không chữ của người Trong vạn người, chỉ có tôi hiểu ý chí của người Cùng mặc tây trang cà rá, cùng thực hiện một nghi lễ nào đó Thế nhân làm chứng, người và tôi kết hôn vào hôm ấy": kỳ thực hắn cũng đã lặng lẽ tới toà thẩm vấn của phái cải cách, mặc tây trang, đeo một trong cặp nhẫn trộm từ phòng cha mẹ hồi yêu nhau. hắn đứng ở chỗ râm cuối cùng, cũng không nói gì, chỉ để lại một đơn kiện trắng. 6. "Như vầy thế kia, tạo nên đoạn tình sử phong lưu": Cải trang vào hôm toà thẩm vấn rốt cuộc vẫn bị người ta chú ý. Trong 15 năm, một số lời khó nghe đã truyền ra láng máng, nhưng vì không có bằng chứng, mỗi lần cũng không gây nên sóng to gì. Mấy lời này thực ra hắn không có không thích nghe, trái lại là mơ hồ cảm thấy thoải mái lạ thường, như thể đây là chút liên hệ nhỏ bé duy nhất giữa hắn và người trên đời này. 7. "Dựa vào một câu thề năm đó, thân do hồn sử": lời thề bắt đầu từ: "Tôi tình nguyện." 8. "Mai táng linh hồn vào ngày xuân, ở địa chỉ gần kề với người": Thân này vẫn rõ tội đốt sách, lòng này báo xong ơn nước nhà, chỉ còn lại một linh hồn sắp mục nát, thiên đường không nhận, địa ngục không thu, đành để cho mùa năm 1920 vậy. 9."Tin chiến thắng truyền tới bên tai, cố nhân trước mắt ngay gang tấc Tôi giơ súng lên, tôi tới gặp người vào thịnh thế": sau khi lừa được học sinh ngốc của hắn, hắn nằm trên ghế, nghe tiếng reo thấp thoáng truyền đến, có người đốt pháo, có người gõ chậu gõ chén, có người khóc la hai chữ "thắng lợi", ngay cả Lý lão tiên sinh cách vách cũng xúc động chạy lên đầu phố. "Thật là một cuộc sống tốt đẹp." Hắn nghĩ.
Bài này với bài Mùa đông năm Dân quốc thứ 19 là ost của ktt cùng tên, kể về mối vào thời Dân quốc của Thương Thư - (sẽ) làm ban sai ở phủ quan và Diệc Từ Thái - phe phái Tả đứng lên chống lại đảng cầm quyền, đi đầu cải cách và tìm kiếm tự do bình đẳng. Về cơ bản là hai người này ở vị trí đối nghịch với nhau, nhưng lại có âm thầm mến mộ đối phương, thế nên trong những lần đối đầu đều cố ý vô tình bắn lệch súng. Sau này không biết thế nào mà Diệc Từ Thái Bị bắt, tại toà án, anh thẳng thắn nói ra tình yêu bị coi là điên cuồng vào những năm 19, sau đó chết. Bài này là đoạn nối tiếp, sau khi Thương Thư lén mặc vest và đeo nhẫn của ba mẹ tới toà án, như ngầm tổ chức một lễ cưới với người thương, (bị người khác thấy và đồn thổi) hắn tiếp nối di chí của anh, dùng 15 năm để giành thắng lợi, mở ra một thời thịnh thế. Cuối cùng, vào ngày thắng, TT tự sát bằng súng. Đại khái là thế, ktt mới ra 1 tập chưa hoàn nên mình cũng không rõ lí do DTT bị bắt lắm, với cũng lâu rồi khó tránh khỏi nhớ này quên kia, mong bạn thông cảm 😔