Tiếng sa quay nghe êm như tiếng gió ngàn, trong như tiếng xé gió của cánh chim yến mùa thu. Một thời, tiếng sa ru ta nằm ngủ say lúc nào không biết, bên cạnh mẹ ta kéo sợi suốt đêm trường. Lớn lên, ta nghe tiếng sa quay trên nhần ai mà lòng xao xuyến; tiếng sa không có tiếng sóng mà ta như say sóng; tiếng sa là âm thanh không phải chất lỏng cay cay nồng nồng mà ta thấy say như uống rượu nồng. Ta xem lại mình mới biết: Ta đã là con trai lớn đa tình đa cảm. Tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm Cầu Giấy Hà Nội, tôi được phân công đi dạy học ở một tỉnh xa. Ngày hè về quê. Hôm nay bỗng nhớ một người bạn gái vùng sơn cước, nổi tiếng học giỏi thông minh nhưng không dám đi xa nhà học lên cao chỉ vì gia đình chỉ có hai chị em gái nuôi nhau, bạn tôi là Hoàng Oanh, chị là Hoàng Yến. Về quay sa kéo sợi, hai chị em đều tài cả. Nhưng lòng tôi vương phải sợi chỉ của sa Hoàng Oanh, tôi đi xa vẫn nhớ day dứt; tôi trở lại thăm Oanh để được nghe tiengs sa quay như ngày nào mấy năm trước nghe thấy bên trong âm thanh ấy có chứa rượu nồng, chứa sóng biển. Gần đến nhà, tôi như nín thở, đi nhẹ chân. Ôi, tiếng sa, nghe như tiếng gió, nghe như có sóng biển chao đảo. Người đương quay sa chắc là Hoàng Oanh? Trong nhà yên ắng không có một tiếng nào khác ngoài tiếng sa quay. Cỏ cây quanh nhà, mái ngói mốc cũ lặng im phăng phắc. Tiếng sa cứ quay êm ái. Tôi định lên tiếng gọi Oanh nhưng nghĩ muốn tạo cuộc hội ngộ bất ngờ cho vui nên lại thôi. Nhẹ chân, lên khỏi thang, bước rất nhẹ qua sàn phơi vải, tôi đứng trong khung cửa ra vào… Một sự ngạc nhiên hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của tôi vì người đang ngồi quay sa không phải Oanh, không phải chị Yến, mà là một chàng trai hơn tuổi tôi, anh ấy mù mắt. Anh ấy là ai? Hay là chồng chị Yến, chồng Oanh? Tôi thoáng nghĩ nhưng vội gạt đi ngay vì hai chị em là hoa khôi của vùng ày, ít ra không phải lấy chồng tàn phế. Hay là chồng chị Yến? Tôi có biết chị Yến đã lấy hai đời chồng. Chồng trước là bộ đội trong chiến đấu, anh hy sinh, thành liệt sĩ. Chị lấy người chồng khác là anh Tùng, người cùng xã; tôi có quen; Tùng và Yến cùng học một lớp hồi học phổ thông. Đây là anh Tùng? Hoàn toàn không phải. Hay là anh Tùng đã mất, đây là người chồng thứ ba? Nhà cửa thôn chân núi này thưa thớt, muốn hỏi cũng không biết hỏi vào đâu. Người đàn ông ngồi ngay ngắn. mặt ngẩng cao. Hai con mắt mở lộ hai hốc sâu đăm chiêu. Sống mũi dọc dừa, hai làn môi mím chặt lại như có chút mỉm cười vui vui. Tay anh vẫn quay sa đều đặn. Tôi nghe trong tiếng sa quay có tiếng thở dài, có tiếng dòng nước vượt qua ghềnh ra biển, có tiếng gió mơ hồ buồn bã. Tôi phải lên tiếng, tưởng chừng đứng im năm phút nữa tôi sẽ phát cuồng. - Chào anh. Anh kéo sợi ạ? Tay sa cứ quay, tai anh như giỏng lên, đôi mắt chớp chớp. - Ai đấy? Ngồi lại gần đây nói chuyện cho vui! Tôi đi tới bên anh, ngồi xuống sàn. Anh ngừng quay sợi, tay với bộ ấm chén, rót nước mời. Anh hỏi ngay: - Thế nào, quen nhau chứ? Tôi nghe giọng nói hơi lạ. - Vâng. - Tôi thưa rồi mới biết câu trả lời thật mơ hồ. “Vâng” ở đây có nghĩa là quen hay có nghĩa là lạ? Tôi hối hận vì đối với người mù không ai nói hoặc nói đúng hơn, không ai có quyền nói dối. Tôi phải nói lại: - Thế này ạ. Em tên là Chân, người bản Lèng, đi dạy học ở Phú Thọ mới về nghỉ hè được năm hôm nay. Nhân được rỗi em định đến thăm chị Yến và Oanh. - Đúng rồi. Đúng rồi. - Anh mù hấp háy mắt cười trông tội nghiệp. - Oanh là em tôi, nó nói về anh cho tôi nghe đấy. Nhà chỉ có hai chị em, có gì đều kể lại cả gia đình cùng nghe mà. - Chắc anh xúc động, tay anh sờ soạng lên cánh tay, lên vai và mái tóc tôi. Anh nói chậm rãi: -Nó khoe rằng, anh Chân của nó đẹp trai lắm, làm giáo viên cấp ba, biết quý trọng mọi người, có tình cảm chân thật. Có đúng thế không?sc