Nhà báo Hủy Đức với tài năng ,với lòng dũng cảm đã viết những sự thật lịch sử mà ko phải nhà viết sử nào cũng dám viết .Một sự thật đau thương ,xót xa của đất nước quá mấy mươi năm đươc phơi bày sinh động trong "Bên thắng cuộc " của anh .Xin ngả mũ kính trọng tài năng và lòng dũng cảm của anh (hiện anh đã bị bắt).Xin cảm ơn tấm lòng và giọng đọc chị Thiên Hoàng .
Tôi Sinh năm 1961, lúc 1975 thấy nhiều nhưng hiểu rất ít. Sau này lúc lớn tuổi mới hiểu rõ bản chất của sự việc. xin bái phục Huy Đức vì nói quá thật quá đúng và quá đau, vì vậy nhà xuất bản trong nước cho vàng cũng không dám in.
“Cuộc cải cách ruộng đất “ thật khủng khiếp , dù đây chỉ mới là một phần của sự thật được phơi bày dưới ngòi bút của NB Huy Đức . Thảm thương cho dân miền Bắc của những ngày tháng năm đó . Cám ơn tác giả NB Huy Đức với phần diễn đọc thật rõ ràng và hấp dẫn của chị Thiên Hoàng K nhiều lắm. Chúc sức khỏe đến NB Huy Đức và chị Thiên Hoàng K cùng gia đình. ❤🎉❤🎉 !
Khi nghe chị Thiên Hoàng đọc tới đây, phần 14, tôi hiểu ra rằng GS. Nguyễn Ngọc Bích đã nhận xét rất đúng: "quyển sách này có giá trị về mặt thông tin". Cám ơn chị Thiên Hoàng đã có công đọc tiếp, vì dù sao, đối với tôi, tôi cũng muốn biết rõ hơn những sự thật của phe bên kia.
Cuộc 《Di cư vào Miền Nam chỉ những người ở tỉnh thành mới có cơ hội đi ! Còn những người ở vùng nông thôn thì KHÔNG đi được họ bị ngăn cấm không đi được !
MỘT CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG Câu chuyện xảy ra ở một bệnh viện nhỏ ở vùng quê hẻo lánh. Ở khoa hóa trị có một phụ nữ trẻ đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư. Tuy luôn bị những cơn đau hành hạ nhưng chưa bao giờ người phụ nữ ấy quên trao cho cho chúng tôi một nụ cười biết ơn sau những lần điều trị. Những khi chồng cô tới thăm, mắt cô rạng ngời hạnh phúc. Đó là một người đàn ông đẹp trai, lịch thiệp và cũng thân thiện như vợ mình. Tôi rất ngưỡng mộ chuyện tình của họ. Hằng ngày anh mang đến cho cô những bó hoa tươi thắm cùng nụ cười rạng rỡ, anh đến bên giường nắm lấy tay cô và trò chuyện cùng cô. Những lúc quá đau đớn, cô khóc và trở nên cáu ghắt, anh ôm chặt cô vào lòng, an ủi động viên cho vợ mình cho đến khi cơn đau dịu đi. Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần, anh giúp cô uống từng ngụm nước và không quên vuốt nhẹ đôi chân mày của cô. Mỗi đêm, trước khi ra về anh luôn đóng cửa để hai người có những giây phút bên nhau. Khi anh đi, chúng tôi thấy cô ấy đã say ngủ mà trên môi vẫn phảng phất nét cười. Nhưng đêm ấy mọi chuyện đã thay đổi. Khi nhìn vào bảng theo dõi, kết quả cho thấy người vợ trẻ ấy sẽ không qua khỏi đêm nay. Mặc dù rất buồn nhưng tôi biết đó là cách tốt nhất cho cô ấy, từ nay cô sẽ không chịu những cơn đau thêm nữa. Để bảng theo dõi trên bàn, tôi muốn đến phòng bệnh. Khi tôi bước vào phòng, cô mở mắt nhìn tôi hé môi cười một cách yếu ớt, nhưng hơi thở của cô nghe thất khó nhọc. Chồng cô ngồi bên cô mỉm cười nói : "Cho đến bây giờ, món quà tuyệt vời nhất tôi dành cho cô ấy chính là tình yêu của tôi". Và tôi đã khóc khi nghe điều đó, tôi nói nếu họ cần bất cứ điều gì thì đừng ngại. Đêm ấy cô đã ra đi trong vòng tay người chồng yêu dấu. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cố an ủi và chia sẻ nỗi đau này cùng chồng cô. Với khuôn mặt đẫm nước mắt, anh nghẹn ngào : "Xin hãy cho tôi ở bên cô ấy thêm một lúc !". Bước ra khỏi phòng, đứng ở hành lang lau những giọt nước mắt, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ những cái ôm ghì chặt mà cô ấy dành cho chúng tôi... Tôi nhớ tất cả về cô ấy như một người bạn thân thiết, tôi cũng phần nào có thể cảm nhận được nỗi đau mà chồng cô đang chịu đựng. Bỗng nhiên từ trong phòng vọng ra một giọng hát trầm ấm mà tôi chưa từng được nghe. Không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người đều bị cuốn hút bởi giọng hát của anh khi anh cất lời bài "Beautiful brown eyes". Rồi giai điệu khúc ca nhỏ dần, anh mở cửa gọi tôi đến, anh nhìn sâu vào mắt tôi, ôm chầm lấy tôi rồi nói : "Tôi đã hát bài này mỗi đêm cho cô ấy nghe kể từ ngày chúng tôi quen nhau. Mọi ngày tôi vẫn thường cố giữ cho giọng mình thật nhỏ để khỏi làm phiền bệnh nhân khác. Và tôi chắc rằng đêm nay trên thiên đường cô ấy cũng vẫn nghe tôi hát. Tôi xin lỗi đã quấy rầy mọi người. Tôi chỉ không biết sống ra sao khi thiếu vắng cô ấy, nhưng mỗi đêm tôi vẫn tiếp tục hát cho cô ấy. Chị có nghĩ rằng cô ấy nghe thấy tiếng tôi không ?". Tôi khẽ gật đầu mà nước mắt vẫn tuôn. Anh ôm tôi một lần nữa, hôn lên má tôi và cảm ơn tôi cùng tất cả mọi người. Đoạn anh quay lại, cúi đầu lặng lẽ bước đi, hai vai chùng xuống như cố che dấu những giọt nước mắt... Khi anh bước đi, tôi nhìn theo, thầm cầu nguyện cho cô ấy, cho anh và cho tôi một ngày nào đó cũng sẽ tìm được một tình yêu như thế. LeVanQuy sưu tầm ❤ ❤ #ƯớcMơViệtTân #tinhyeuthuong
Bạn ơi TH cũng muốn đọc 1 tiếng nhưng mà đọc dài quá cái cổ họng nó biểu tình. Bởi vì nó ở nước tự do nên bắt nó làm việc nhiều quá nó kiện. Nó bảo bóc lột sức lao động ha ha ha. Đâu phải xã hội chủ nghĩa đâu mà " lao động là vinh quang !!!! " ha ha ha
hi hi, giảng bài trong 45" có nghỉ có giảng mà mình muốn đuối đọc liên tục 60" mau hao sức lắm. Chị cứ đọc vừa sức vì còn giữ sức để đọc nhiều tác phẩm hay khác nữa để phục vụ thính giả yêu kênh.
Lúc nào cũng bô bô cội nguồn miền Bắc, bộ người bản địa sống từ lâu trước đó, người Chăm Pa, người Hoa di cư, người Thượng, người Khơ me...rồi con sự giao thoa nòi giống thì bỏ xó hả? Tiếng nói ở 2 tỉnh kề nhau cũng đã khác nhau rồi, nhất là ở khu vực miền Trung, và nó thì cũng chẳng giống gì tiếng Bắc, đơn giản là vì khi trong 1 cộng đồng nào đó, 1 dân tộc nào đó mạnh hơn, sinh sản nhiều hơn, dân số đông hơn thì buộc những tộc người thiểu số hơn phải học tiếng của họ để giao thương hay sinh hoạt, chứ chưa hẳn là gốc Bắc nữa. Vậy mà lúc nào cũng tỏ vẻ trịch thượng...
Thính giả họ đâu chịu đâu bạn. Có người còn yêu cầu đọc mỗi tập 1 tiếng. Ngay TH cũng muốn biết câu chuyện nói gì nên ko thể ngừng được. Một khi ngừng lại đọc chuyện khác rồi trở lại sẽ mất hứng thú vì câu chuyện đang dẫn dắt mình đi qua từng thời gian của quá khứ. Nên TH ko thể ngừng và chia ra được hi hi hi. Chuyện quá hấp dẫn mà?
Cộng sản hay tư bản không quan trọng, đó chỉ là tên gọi cho sự khác biệt. Còn những người có vai trò lãnh đạo của tư bản,hay cộng sản đó; nhiệm vụ của họ là phải đưa đất nước phát triển và tiến lên xã hội hùng cường, nếu để một đất nước lạc hậu, dân đói rách,lầm than khổ cực nhân dân không có công ăn việc làm, sự phát triển kinh tế nghèo nàn lạc hậu của một đất nước, nhân dân sẽ ghi vào sử sách vai trò lãnh đạo của các ông. CS Trung Quốc rất hay “mèo trắng hay màu đen”?không quan trọng. Quan trọng là đưa đất nước phát triển vượt bậc,thu nhận nhân tài, đẩy lùi những tư tưởng lạc hậu ấu trỉ của một phe nhóm. Tiếp thu, nền tảng khoa học kĩ thuật hiện đại áp dụng vào công nghiệp hóa để đưa đất nước tiến lên, đó là một lãnh đạo có tầm có tâm và đức,lịch sử nhân dân của nước đó ghi nhận. Nhìn vào Trung Quốc ai dám nói rằng Trung Quốc là một nước cộng sản!?)
Huy Đức viết có vẻ đề cao VVKiet. Ở tập này 6 Dân lùa gà lên rừng đào kênh, khai hoang rất nghệ thuật. Rất đồng ý với chị Thiên Hoàng nhận xét về tác giả Huy Đức
chắc chắn sẽ có truyện mới bạn ạ nhưng vì đã đọc thì phải đọc cho hết. Vả lại TH cũng muốn biết phần hai này Huy Đức viết cái gì. TH thấy rất lý thú không hiểu sao bạn lại thấy chán? Thôi ráng chờ vài tập nữa nha cũng sắp hết rồi.
MỘT CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG Câu chuyện xảy ra ở một bệnh viện nhỏ ở vùng quê hẻo lánh. Ở khoa hóa trị có một phụ nữ trẻ đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư. Tuy luôn bị những cơn đau hành hạ nhưng chưa bao giờ người phụ nữ ấy quên trao cho cho chúng tôi một nụ cười biết ơn sau những lần điều trị. Những khi chồng cô tới thăm, mắt cô rạng ngời hạnh phúc. Đó là một người đàn ông đẹp trai, lịch thiệp và cũng thân thiện như vợ mình. Tôi rất ngưỡng mộ chuyện tình của họ. Hằng ngày anh mang đến cho cô những bó hoa tươi thắm cùng nụ cười rạng rỡ, anh đến bên giường nắm lấy tay cô và trò chuyện cùng cô. Những lúc quá đau đớn, cô khóc và trở nên cáu ghắt, anh ôm chặt cô vào lòng, an ủi động viên cho vợ mình cho đến khi cơn đau dịu đi. Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần, anh giúp cô uống từng ngụm nước và không quên vuốt nhẹ đôi chân mày của cô. Mỗi đêm, trước khi ra về anh luôn đóng cửa để hai người có những giây phút bên nhau. Khi anh đi, chúng tôi thấy cô ấy đã say ngủ mà trên môi vẫn phảng phất nét cười. Nhưng đêm ấy mọi chuyện đã thay đổi. Khi nhìn vào bảng theo dõi, kết quả cho thấy người vợ trẻ ấy sẽ không qua khỏi đêm nay. Mặc dù rất buồn nhưng tôi biết đó là cách tốt nhất cho cô ấy, từ nay cô sẽ không chịu những cơn đau thêm nữa. Để bảng theo dõi trên bàn, tôi muốn đến phòng bệnh. Khi tôi bước vào phòng, cô mở mắt nhìn tôi hé môi cười một cách yếu ớt, nhưng hơi thở của cô nghe thất khó nhọc. Chồng cô ngồi bên cô mỉm cười nói : "Cho đến bây giờ, món quà tuyệt vời nhất tôi dành cho cô ấy chính là tình yêu của tôi". Và tôi đã khóc khi nghe điều đó, tôi nói nếu họ cần bất cứ điều gì thì đừng ngại. Đêm ấy cô đã ra đi trong vòng tay người chồng yêu dấu. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cố an ủi và chia sẻ nỗi đau này cùng chồng cô. Với khuôn mặt đẫm nước mắt, anh nghẹn ngào : "Xin hãy cho tôi ở bên cô ấy thêm một lúc !". Bước ra khỏi phòng, đứng ở hành lang lau những giọt nước mắt, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ những cái ôm ghì chặt mà cô ấy dành cho chúng tôi... Tôi nhớ tất cả về cô ấy như một người bạn thân thiết, tôi cũng phần nào có thể cảm nhận được nỗi đau mà chồng cô đang chịu đựng. Bỗng nhiên từ trong phòng vọng ra một giọng hát trầm ấm mà tôi chưa từng được nghe. Không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người đều bị cuốn hút bởi giọng hát của anh khi anh cất lời bài "Beautiful brown eyes". Rồi giai điệu khúc ca nhỏ dần, anh mở cửa gọi tôi đến, anh nhìn sâu vào mắt tôi, ôm chầm lấy tôi rồi nói : "Tôi đã hát bài này mỗi đêm cho cô ấy nghe kể từ ngày chúng tôi quen nhau. Mọi ngày tôi vẫn thường cố giữ cho giọng mình thật nhỏ để khỏi làm phiền bệnh nhân khác. Và tôi chắc rằng đêm nay trên thiên đường cô ấy cũng vẫn nghe tôi hát. Tôi xin lỗi đã quấy rầy mọi người. Tôi chỉ không biết sống ra sao khi thiếu vắng cô ấy, nhưng mỗi đêm tôi vẫn tiếp tục hát cho cô ấy. Chị có nghĩ rằng cô ấy nghe thấy tiếng tôi không ?". Tôi khẽ gật đầu mà nước mắt vẫn tuôn. Anh ôm tôi một lần nữa, hôn lên má tôi và cảm ơn tôi cùng tất cả mọi người. Đoạn anh quay lại, cúi đầu lặng lẽ bước đi, hai vai chùng xuống như cố che dấu những giọt nước mắt... Khi anh bước đi, tôi nhìn theo, thầm cầu nguyện cho cô ấy, cho anh và cho tôi một ngày nào đó cũng sẽ tìm được một tình yêu như thế. LeVanQuy sưu tầm ❤ ❤ #ƯớcMơViệtTân #tinhyeuthuong