Verse 1: Hỏi sao những [Cm]giấc mơ đẹp kết thúc vẫn nhạt nhẽo thế ? Là phải nhìn [Fm]ta nằm đây với bao thất vọng tràn trề Giấu nỗi bi ai[G] mà gửi lại nơi quá khứ tương lai Phải chăng muốn[Cm] trốn chạy về thực tế bây giờ đã trễ ? Mà ngồi bên gã[Cm] trai này tôi thấy tôi còn sướng chán Mừng thầm tôi[Fm] không gánh qua bờ vai căm hận ngập tràn Gã nói sao[G] quên mối nhục ngày đêm gã nhớ hơn tên Để rồi cất [Cm]bước theo kẻ thù lánh xa nơi bầu bạn Chorus: Gã bảo tôi: " Sáng nay kêu đầu[G#] đau Tối hôm qua mộng[D#m9] du Nghe tiếng ai oán ai[G] mà hô như tiếng đất diệt trời[Cm] tru" Đến thương thân người[G#] ta Sống tha hương phù[D#m9] du Trên trán trăm nếp nhăn[G] bao ngày tìm miếng cơm nuôi hận[Cm] thù. Verse 2 Tôi bảo rằng không dễ[Cm] gì tha thứ cho người ta Vẫn dễ[Fm] hơn tha thứ cho mình Ngàn phần[G] xót trăm vạn phần tiếc Chẳng khiến[Cm] người chết thèm hồi sinh Chợt nghĩ ngộ nhỡ ngày mai trả hết nợ[Cm] đời chỉ thấy thêm đau mà thôi Như con thú[Fm] hoang giờ vô nghĩa khi không còn mồi Gã lang thang[G] tới ngày tìm tôi mới biết bẽ bàng Bởi vì tôi biết[Cm] kẻ thù gã chết bao năm nay rồi Chorus: Lại một lần: " sáng nay kêu đầu[G#] đau Tối hôm qua mộng[D#m9] du Nghe tiếng ai oán ai[G] mà hô như tiếng đất diệt trời[Cm] tru" Đến thương thân người[G#] ta Sống tha hương phù[D#m9] du Trên trán trăm nếp nhăn [G]bao ngày tìm miếng cơm nuôi hận[Cm] thù. Nếu nỗi[G#] đau này đã chết[D#m9] sau này Gã biết[G] tao mày với[Cm] ai? Vì đã[G#] sống qua ngày bên[D#m9] nỗi họa này tới[G] quen đọa đày. Chuyện người mong[Cm] trả hết thù kết thúc ôi là thế đấy Là một ly[Fm] rượu ngon rót bao nhiêu không kịp đầy Giấu nỗi bi[G] ai mà gửi lại nơi quá khứ tương lai Ngẩng mặt lên thấy[Cm] kẻ thù nó đứng trong gương đây này Lại một lần: " sáng nay kêu đầu[G#] đau Tối hôm qua mộng[D#m9] du Nghe tiếng ai oán ai[G] mà hô như tiếng đất diệt trời[Cm] tru" Đến thương thân người[G#] ta Sống tha hương phù[D#m9] du Trên trán trăm nếp nhăn[G] bao ngày tìm miếng cơm nuôi hận[Cm] thù.