Xin phép gửi lời cảm ơn đến Keira Ngô. Đây là cố vấn mảng kiến thức tâm lý học của video này, người đã giúp chúng mình hình thành cái nhìn sâu hơn về những khía cạnh như cảm xúc hay ký ức trong Inside Out
Cảm ơn video này rất nhiều. Mk coi inside out r nhưng khi coi vid này thì mk thấy ý nghĩ của phim này còn nhiều hơn thế nữa. Chỉ khi nghe bạn phân tích mk mới thấy đc nhiều hơn về nội dung của bộ phim
@@thaihuuanhtuan7966 Có nghĩa là duyanhnguyen thì tệ thật sự, không hiểu được những trừu tượng hóa được Pixar giúp mọi người dễ hiểu... Nói chung là Pixar giỏi bao nhiêu thì nó tệ bấy nhiêu. Ý nó là vậy.
Nếu trong đầu tôi có 5 cảm xúc thì hình ảnh sẽ như thế này Joy: cái điện thoại hoặc laptop Sadness: bài hóa 3đ Anger: tk yasuo feed 0/13 Disgust: Facebook người yêu cũ Fear: con gián
Joy: Cầm ys 0/13 nhưng late game gánh team lật kèo win Sadness: Cầm ys đi mid bị team địch hành 0/13 Anger: Cầm ys chết có 0/13 mà team chửi mình như chó Disgust: Thằng Lol rừng éo gank cho ys, để ys 0/13 Fear: Bị cả team rp, ban nick vì chơi ys 0/13
Mình mới coi Inside out 2 hôm qua và coi Inside out 1 tuần trước. Lúc mình Inside out 1 là lúc mình trầm cảm nặng nhất từ khi mình đi du học đến giờ. Đi du học khiến cho mình học được rất nhiều thứ nhưng những áp lực và gánh nặng thì cũng nhiều không kém. Mỗi lần mình đi làm về lúc 10pm xong 11pm lại tranh thủ viết bài để kịp deadline. Cơ thể mình kiệt quệ nhưng mình vẫn nhìn lên bầu trời đầy sao ở nơi xứ người, tự dặn mình “Everything will be OK”. Ngày nào mình cũng như vậy cho đến khi mình nhận ra đó cũng là một dấu hiệu cho việc cố ép bản thân lạc quan và tích cực. Tuy mình biết rằng mọi thứ rồi sẽ ổn nhưng lần trầm cảm này và phim Inside out 1 dạy cho mình “Everything will be OK. If it’s not Ok, it’s OK”.
Mình cũng là dhs, bầu trời xứ người bạn đang nhìn thực ra cũng chính là bầu trời ngày nhỏ bạn đã nhìn, chỉ là nhìn từ 1 góc khác, vạn vật vẫn ở đó, chỉ có bạn đang cố gắng giúp cho bản thân lớn lên, phát triển và vươn ra thế giới nên ko tránh khỏi cảm xúc kiệt quệ. Biết đâu vạn vật cũng đang cố gắng giúp bạn hoàn thiện mục tiêu, nên hãy hết mình, để một ngày khi thảnh thơi bạn nhìn lại và tự hào bản thân đã nỗ lực như thế nào🙂
Cảnh phim mà mình ấn tượng lại là cảnh Bing Bong biến mất. Mình đã khóc khi nhận ra rằng mình cũng đã từng có những người bn tưởng tượng như vậy. Nhưng giờ chẳng còn đọng lại đc bao nhiêu, cứ như họ đã bỏ đi đâu đó và rồi dần dần lặng lẽ biến mất để lại để lại sự trưởng thành, chính trắng trong nhận thức và cảm xúc
@Giang Nguyễn Người ta đang buồn tự nhiên nói "thôi nào đừng buồn nữa vui lên" bạn có thấy sự vô duyên không?. Bạn đang vui thì tôi nói "Thôi đừng vui nữa, buồn đi" hợp lý không?
@Giang Nguyễn cảm xúc của họ đang buồn thì chỉ cần lắng nghe và hiểu họ đang đối mặt vấn đề gì. Nếu thật sự quá buồn thì cứ để họ đối diện với nỗi buồn và vượt qua thôi. Không phải gượng ép chạy trốn và vui lên.
Chúng ta có: JOY: để duy trì năng lượng, sự tích cực và tạo mood làm việc Angry: để đòi hỏi sự công bằng trc những tiêu cực, bất công Disgust: để tránh những thứ độc hại trong cuộc sống Fear: để lường trước những nguy hiểm có thể xảy đến qua nổi sợ Và....Sadness: để đồng cảm, thấu hiểu mọi người xung quanh và trân trọng những hạnh phúc có được sau này
Xem video này làm mình hoài niệm và muốn xem lạo lần nữa vì bây giờ mình đã lớn hơn rất nhiều rồi. Lúc trước xem mình cũng hiểu hàm ý của phim nhưng kh thể hiểu hết ý nghĩa và những thông điệp ẩn ý được lồng ghép trong phim. Giờ thì mình nghĩ mình nên xem lại thôi, vì mình muốn biết góc nhìn của mình đang ở giai đoạn nào của phim rồi 💜
Khóc như mưa, thương Bing Bong thật sự. Sau đó ráng nhớ lại xem tuổi thơ mình có bỏ quên người bạn nào không thì mấy con chó hồi nhỏ nuôi hiện về nguyện vẹn. Thì ra thực tế không có gì bị lãng quên hoàn toàn cả.
Phim này vô cùng hay, tình tiết nhẹ nhàng mà lấy hết biết bao nhiêu nước mắt của tôi. Đến cuối phim, kí ức lõi ko chỉ là 1 màu vàng của vui vẻ nữa, mà nó trộn lẫn vs các màu còn lại, cô bé nhỏ đã trưởng thành 1 mặt nào đó về tinh thần rồi.
Là 1 thằng đàn ông gánh trên mình trọng trách trụ cột gia đình rồi phải biết nuốt nước mắt vào trong mạnh mẽ làm điểm tựa , chứ ai như bạn , người ta bảo đàn bà đấy
mình đã từng có một bài tập đó là xem phim này và nêu cảm nhận, ước gì video này ra sớm hơn 5 tháng mình đã có một bài luận hay hơn, review phim hay đánh giá phim phải như này chứ, tuyệt vời!!!
Phim của Pixar luôn ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa Với trẻ em khi xem inside out sẽ là hiểu biết về cảm xúc, hoặc chỉ đơn giản là một bộ phim hoạt hình Khi lớn hơn, đã biết suy nghĩ, inside out là một bài học vô giá, một cách nhìn nhận cuộc sống mới mà nhiều người chưa có
Inside out, tuy là hoạt hình cho trẻ em mà cũng dạy cho người lớn rất nhiều điều, thiệt sự có những lúc buồn mà không hiểu sao khóc cũng chả được, nhưng bây h thì mình cũng đang tập dần việc cho phép bản thân được thả mình với cảm xúc khi đêm về, để có cái vui thì mình vui, có chuyện buồn thì mình buồn, vì mình nghĩ, điều nhàm chán nhất trên cuộc đời là chỉ duy trì mãi một tâm trạng tích cực, hay điều đáng sợ nhất là cứ mãi tiêu cực
Mình thấy phim này đỉnh ở chỗ là để Joy có thể đồng cảm với Riley, họ cho Joy buồn để học được rằng có Sadness thì mới có cô. Có nỗi buồn thì mới có niềm vui. Không biết diễn giải sao cho rõ, mà cách Pixar làm cho cảm xúc có cảm xúc làm cho nó sâu sắc hơn nha
Tôi mới nhận ra một vài điều khá hay trong phim này. Nếu để ý kĩ thì các nhân vật cảm xúc của mẹ Riley đều là nữ, của bố Riley đều là nam nhưng của Riley lại có cả nam lẫn nữ =)))
mình nghĩ chắc là riley vẫn chưa hình thành được giới tính nhất định cho mình vì cô bé chưa trải qua tuổi dậy thì (cái nút đỏ puberty ở cuối) nên các nhân vật có đủ giới tính cả
@@nono9705 ko, theo đạo diễn thì ko hề có cái đó, cảm xúc của bố là nam/ mẹ là nữ để tạo nen hiệu quả kể chuyện thôi. Nếu mà để nam nữ lẫn lộn thì khán giã dễ bị nhầm lẫn
Coi phim này tới đoạn bing bong làm tui chợt nhớ về người bạn tưởng tượng của tui luôn á mọi người. Kiểu hơn 10 năm kí ức đó mới được thức tỉnh :)) , nó tên là Thằng Dương, món nó thích ăn là khoai lang, sống ở trong bồn cầu , bạn tui từ năm 3 tuổi tới lớp 1 là tui bắt đầu quên rồi. Mỗi lần vô nhà tắm pha chế thuốc là tui lại nói chuyện với nó, còn thắc mắc trong bồn cầu liệu có thế giới khác không nữa cơ 😂
Càng lớn mình càng khóc nhiều hơn Vì mình nhận ra vc đối diện với cs của ng trg thành quá khó khăn, quá gian nan Và mỗi lần như vậy chỉ cần bật khóc thật to, để nc mắt cuốn hết những cảm xúc tiêu cực đi, gột sạch đầu óc. Và ngày mai ta lại bắt đầu lại Đúng vậy, nỗi buồn ko hề đáng sợ như ta vẫn tưởng
Phim này mình đã xem lâu lắm rồi. Nhưng giờ xem clip này của bạn mình lại có cách nhìn khác về phim. Nhưng mình sẽ k xem lại nó vì cảm giác lần đầu tiên mới là cảm giác chân thật nhất
bộ phim này theo 1 hướng nào đấy,nó đủ hàn lâm để khiến những người trưởng thành phải suy nghĩ,mình đã từng nghe được câu nói”giọt nước mắt là biểu hiện của việc ta đang được sống”,cuộc sống đôi khi có rất nhiều niềm vui,nhưng ta phải thực sự chấp nhận,những niềm vui ấy không thể chi phối cảm xúc của chúng ta được,ta cần được buồn,được khóc và yếu đuối,để khi mọi thứ qua đi,thì ấy cũng là lúc ta đã trưởng thành,để ý kĩ thì joy mặc dù đại diện cho màu vàng nhưng tóc và mắt lại màu xanh,đây là chi tiết cài cắm rất thú vị vì đến cả bản thân joy,đại diện cho sự vui vẻ cũng có những nỗi khổ tâm và buồn bã,nch đây là bộ phim hay đáng xem,nhưng nếu muốn trải nghiệm thực sự ý nghĩa của nó thì nên thử xem lại nhiều lần ở nhiều thời điểm khác nhau trong cuộc sống.
mỗi lần phephim phân tích là mình được mở ra nhiều cái nhìn mới về bộ phim luôn ấyyy ví dụ cái chi tiết mà các cảm xúc của ba với mẹ ngồi bàn bạc với nhau
thật sự, đôi khi chuỗi ngày quá hạnh phúc và suy nghĩ tích cực quá lâu làm mình cảm thấy mệt và kiểu như thiếu cái gì đó. Nên cũng ráng tìm ra cái để mình tìm lại cảm giác buồn thực sự, một nỗi buồn có lý do rõ ràng. Để có thể khóc cho đã, để xã hết cái stress, thứ mà trước đây luôn cứ để cho những suy nghĩ tích cực che lắp và giấu đi chứ ko được giải quyết.
Phim có nhiều chi tiết rất hay, nhưng có một chi tiết em thấy rất thực tế đó là ngày đầu tiên Riley đến trường mới. Nếu các bạn để ý, thì khi Riley giới thiệu bản thân và bắt đầu khóc, những bạn học sinh trong lớp Riley kể cả những bạn mặc đồ phong cách hướng 3 giờ đều nhìn cô với gương mặt có phần buồn bã. Theo Disgust nói khi đó thì bọn họ đang phán xét và khinh bỉ Riley, nhưng nếu xét về phương diện nào đó thì đó giống như một sự thương cảm và quan tâm hơn, vì không ai khinh bỉ mình mà lại nhìn chúng ta bằng ánh mắt có phần buồn bã như thế cả (bằng chứng là lông mày của các bạn ấy đều từ trên hướng xuống thể hiện sự buồn bã và thông cảm thay vì từ dưới hướng lên thể hiện sự khinh bỉ). Việc Disgust (và cả Riley vì dù sao Disgust cũng là cảm xúc của cô bé) nghĩ tiêu cực về cái nhìn của mọi người trong lớp cũng rất thực tế, bởi ngoài đời chẳng ai muốn khóc trước mặt bạn bè khi mới chuyển trường cả, tâm lý này đã hình thành cho Riley một nỗi sợ chung khiến cô trong hoàn cảnh đó bắt đầu nghĩ sai về các bạn trong lớp. Và biểu hiện của Riley khi ấy là vô cùng hợp lý và thực tế, bởi cô đã luôn vui vẻ (nhờ Joy điều khiển) ở nhà và chẳng hề buồn bã dù chỉ một chút. Mà ở ngoài đời, nếu ta cứ luôn vui vẻ một cách giả tạo như thế trong những tình huống cần sự buồn bã và cảm thông, thì sớm muộn nỗi buồn sẽ bị đè nén và phát nổ, dẫn đến việc tạo ra một lõi ký ức màu xanh trong Riley.
Không biết lần thứ mấy chục mình xem rồi. Mà mỗi lần xem cảnh bing bong nhảy xuống xe cho Joy bay lên với cảnh Riley ôm bố mẹ khóc thì nước mắt mình lại rơi. 🥲 Vãi cả phim ạ
bộ phim mình yêu thích, cộng vs anh Hiệpppp, ôi cuộc đời còn gì tuyệt hơn buổi tối về sau cả ngày mệt mỏi rồi xem phê phim như nàyyyy. cứ thấy hoạt hình và anh hiệp là likeeee trước khi xem hết video heheee
Chris Kyle - lính bắn tỉa vĩ đại của nước Mỹ thời hiện đại... Mình mới xem xong The America Sniper và có cảm giác thật buồn cho 1 Anh hùng như Kyle, mong Phê Phim sẽ làm về bộ phim này và đáng giá xem độ chân thực của nó, tks
Well, mình ghét Sadness vì thói tọc mạch. Ghét việc chú voi phải biến mất : (( Và việc bật khóc của cô bé đối với mình như giọt nước tràn ly, trực tiếp bày tỏ cảm xúc của cô bé ra cho bố mẹ thấy => bố mẹ thông cảm hơn cho cô bé. Bằng một cách nhìn không tích cực lắm, thì mình thấy phim cũng giống như việc con người đối xử với nhau vô tâm, hờ hững, gạt cảm xúc của người đối diện sang một bên và chỉ khi người ấy phản kháng lại (ở đây là bằng nước mắt) thì họ mới nhìn nhận lại. Nghe tệ nhỉ :)
Vs mình thì việc cô bé khóc k phải là giọt nước tràn ly hay gì cả, cũng k ph lỗi của bố mẹ vì bố mẹ không hay biết về những xáo trộn trong tâm trí của cô lúc đó, mình thấy họ cũng cố gắng để an ủi, động viên cô ấy lắm ấy chứ=))) việc bật khóc của cô bé chính là phút cô chấp nhận những nỗi buồn của mình, chấp nhận sự thật là mình nhớ nhà, nhớ những kỉ niệm cũ hay những lo lắng vì bản thân chưa hoà nhập dc vs môi trg mới thì đúng hơn
Đọc đề nglxh năm nay 2023 điều đầu tiên mình liên tưởng để viết là dựa trên clip này.. ai đó thường hỏi sao mình viết văn oce vậy lý do là mình hay coi phân tích của phê phim nó k phải chỉ là review phim nó còn cả 1 tràn ý nghĩa.
Xem xong thì tôi nhận ra rằng ...có lẽ thái cực cảm xúc chủ đạo của tôi là buồn và tức giận ,thật thế ,tuy tôi là 1 con người được mọi người nhận xét rằng là khó chịu ,nóng nảy và cọc cằn ,nhưng thực chất trong tôi lại là 1 con người khá là nhạy cảm và yếu đuối ,song có lẽ tôi lại tỏ ra nỏng nảy như vậy là vì tôi , 1 phần là để kìm nén cảm xúc thật ,1 phần khác là để che giấu đi con người đầy trắc ẩn của tôi mặc dù có thể trong mắt người khác tôi có vẻ khó tính